Dịch: LTLT
Hoắc Nhiên không biết bình thường khi một mình Khấu Thầm đến đây ăn cơm có phải cũng như thế này hay không, so với ăn cơm ở căn tin cùng với mọi người hoặc là ăn đồ nướng giống như hai người.
Cho đến bây giờ cậu không hề biết Khấu Thầm ăn cơm có thể chậm đến mức độ này.
Từng miếng từng miếng thịt được bỏ vào trong nồi, ăn một miếng thịt nhấp một ngụm rượu nhỏ.
“Rượu này không bằng Ngưu Tiểu Nhị.” Khấu Thầm nói.
“Ừm.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Ngưu Tiểu Nhị* không bằng bố nó.” Khấu Thầm nói. (Tên một loại rượu trắng, có một loại trên nhãn có mấy câu nói hay hay ảnh)
“Ừm.” Hoắc Nhiên tiếp tục gật đầu.
“Rượu trắng vẫn là phải uống nồng độ cao mới đã.” Khấu Thầm nói.
“Phải.” Hoắc Nhiên cười.
Khấu Thầm tuy là nói như vậy nhưng thật ra tình trạng lúc này đã có hơi choáng váng rồi, tửu lượng so với đám người các cậu có hơi khá, nhưng cũng như thế thôi.
Hoắc Nhiên liếc nhìn chai rượu bên cạnh, hai người các cậu đã uống sáu chai nhỏ, cũng được.
Mỗi một chai đều đã qua kiểm tra của chính Khấu Thầm, không thể có cái ý nghĩa gì mà chia xa không ở cạnh nhau được, cuối cùng Khấu Thầm còn muốn bảo nhân viên lấy thêm một chai, bây giờ nếu không có mang nghĩa “thuận lợi” nữa thì cậu sẽ bỏ đi không uống tiếp nữa.
Cũng may mà không uống thêm một chai nữa, Khấu Thầm ra khỏi quán ăn vẫn luôn nghêu ngao hát.
Lần đi karaoke trước đây, Hoắc Nhiên không có đi, hôm nay coi như là nghe đủ luôn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-cuong-khinh-cuong/1346695/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.