*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dịch: LTLT Thần chết này, thật ra cũng rất ngầu. Hoắc Nhiên từng tưởng tượng, với cái dạng thần kinh như Khấu Thầm, nửa phần dưới của thần chết có thể sẽ mặc quần đùi lớn, cũng có thể là một que kem, hoặc không có gì cả, không chừng có một hàng chữ. Mày thấy tao có đẹp trai hay không! Nhưng thần chết này là một hình hoàn chỉnh, nửa phần dưới cũng thuộc về thần chết, dưới chân là ngọn lửa màu đen, trông rất có cảm giác ba chiều. Nếu như không phải Khấu Thầm cứ nhấn mạnh mãi, thì Hoắc Nhiên cảm thấy khi mình nhìn cũng sẽ không chú ý đến ngọn lửa ở trên khe mông của cậu ta. Bây giờ cậu lại không thể không nghĩ đến, ngọn lửa cùng khe mông. Vô cùng đau khổ. Lúc bắt đầu nấu nước Khấu Tiêu từ dưới sông bước lên, bộ nồi nhỏ nấu mì này là cô nhất định muốn mua, nên cô muốn đến nấu mì chơi. “Nước là nước sông à?” Lão Dương hỏi. “Không phải.” Hoắc Nhiên chỉ ngọn núi bên cạnh: “Bên kia có nước suối, người có kinh nghiệm đều biết, còn đào một cái hố lọc nước, dùng nước ấy nấu, đun sôi lâu hơn một chút là được rồi, nếu không yên tâm mọi người có thể bỏ thuốc khử trùng vào, em có mang theo.” “Không cần đâu…” Khấu Tiêu nói, “Ban nãy chị… còn uống một ngụm nước sông.” Hoắc Nhiên nhìn cô: “Sau này đừng uống bậy nữa, cũng không phải không mang nước theo.” “Chị sẽ bị đau bụng sao?” Khấu Tiêu hỏi. “Chỗ này ít người đến, chủ yếu là vi sinh vật gì đó.” Hoắc Nhiên nói, “Nếu thực sự đau bụng…” “Không thì chị uống một viên thuốc khử trùng đi.” Khấu Thầm ở bên cạnh vô cùng vui sướng nói. “Hẹn trước giờ chết đúng không!” Khấu Tiêu quay đầu nhìn Khấu Thầm chằm chằm. “Em có mang thuốc tiêu hóa.” Hoắc Nhiên nói, “Không cần lo lắng quá.” “Nước sôi rồi.” Lão Dương chỉ nước trong nồi bắt đầu sôi ùng ục, “Phải sôi lâu chút nữa sao?” “Dạ, sôi thêm mấy phút nữa đi.” Hoắc Nhiên nói. Lúc chờ đợi thật ra có rất nhiều việc có thể làm, có thể nói chuyện, có thể ăn sô cô la một chút, cũng có thể đi dạo gần đây, nhưng không biết vì sao, mọi người bỗng nhiên trùng xuống, cùng nhau nhìn chằm chằm nước trong nồi. Hoắc Nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất giống lúc cậu vào núi lâu ngày lần đầu tiên được ăn đồ nóng vậy. Nhưng lúc này bọn họ mới vào núi mấy tiếng đồng hồ, đây là bữa ăn đầu tiên. Không biết với trạng thái này, bọn họ có thể cầm cự đến bữa thứ mấy. Mì là loại mì ăn liền, Khấu Thầm thích ăn mì ăn liền được nấu, bỏ thêm xúc xích giăm bông bọn họ đem theo, ngửi mùi rất thơm. Bình thường ở nhà có đôi khi thèm cậu cũng sẽ nấu như vậy, nhưng bây giờ mì thì vẫn là loại mì đấy, nhưng lại có mỹ vị khác hoàn toàn, Khấu Thầm gắp mì vào chén, canh cũng không cần, ăn luôn hai miếng thật to trước. “Ăn chầm chậm thôi.” Hoắc Nhiên nhắc nhở, “Nhai kỹ lên, thay đổi hoàn cảnh dạ dày dễ xảy ra vấn đề.” “Ừ.” Khấu Thầm đáp, sờ lên bụng. Hoắc Nhiên nhìn cậu. “Tôi không có nhai kỹ.” Khấu Thầm nói, “Giờ tôi đè cho nó nát một chút.” Hoắc Nhiên sặc một cái, quay đầu đi chỗ khác. Khấu Thầm cười một hồi, dáng vẻ cạn lời này của Hoắc Nhiên vô cùng buồn cười. Nói mới nhớ, ban đầu lúc xảy ra xung đột trên sân bóng, Khấu Thầm còn cảm thấy Hoắc Nhiên là tên có tính tình nóng nảy, bây giờ xem ra còn phân biệt người, người không quen thì cơn giận của cậu ta lớn, sau khi quen rồi thì rất biết nhẫn nhịn. Khấu Thầm nhìn vai Hoắc Nhiên, bỏ chén xuống, đưa tay qua khoác lên. Hoắc Nhiên quay đầu sang: “Làm gì đó.” “Không làm gì hết.” Khấu Thầm nói. “Lấy ra!” Hoắc Nhiên nói. “Cậu sao lại như vậy.” Khấu Thầm lấy tay ra, “Phải quen cỡ nào mới tính là thân hả!” “Ai biết cậu lại làm ra cái chiêu ngu ngốc gì chứ!” Hoắc Nhiên nói. “Ấn tượng tôi đem đến cho cậu là như vậy sao?” Khấu Thầm có hơi không chấp nhận được. “Nếu không thì sao?” Hoắc Nhiên nói, “Ấn tượng cậu đem đến cho tôi chính là em trai ngốc của nhà địa chủ.” “Chị, cậu ấy chửi chị.” Khấu Thầm nói. “Hả?” Khấu Tiêu đang chuyên tâm ăn mì ngẩng đầu lên, “Nhiên Nhiên?” “Sao em lại chửi chị chứ?” Hoắc Nhiên hoảng sợ. “Tôi là em trai ngốc, vậy chị tôi là gì!” Khấu Thầm hỏi. “Chị hai ngốc.” Lão Dương trả lời. “Dương Duệ Đông anh đến góp vui cái gì!” Khấu Tiêu nói. “Anh chỉ giành trả lời thôi.” Lão Dương bật cười, “Không nhịn được.” “Hai người em đều ghi sổ lại rồi đó, hãy đợi đấy.” Khấu Tiêu nói, “Làm lỡ em ăn mì.” Ăn xong, rửa nồi rửa chén dọn dẹp, lăn qua lăn lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Hoắc Nhiên bỏ đồ lại vào trong ba lô. “Vẫn nên ăn lương khô đi.” Khấu Thầm nói, “Chỉ nấu một nồi mì, thời gian dọn dẹp mẹ nó còn dài hơn thời gian ăn, quá phí sức.” “Cũng không phải cậu dọn.” Hoắc Nhiên thở dài. “Chẳng phải là do tôi xếp lại không được hay sao!” Khấu Thầm nói, “Tôi giảm gánh nặng cho cậu đó.” “Buổi tối có thể nhóm lửa nướng thịt ăn.” Hoắc Nhiên nói, “Xem mọi người còn có thể lực hay không đã.” “Bây giờ tôi không mệt chút nào.” Khấu Thầm nói, “Cũng không khó khăn gì mà.” “Một tiếng sau, hành trình lần này mới coi như là chính thức bắt đầu, câu này chờ muộn chút rồi lại nói.” Hoắc Nhiên cười, nhìn cậu, “Đồ gà mờ.” Câu nói này của Hoắc Nhiên không phải là để chém gió, đoạn đường vào thung lũng này dễ đi, không cần phải leo, cũng không cần lội nước, càng đi vào trong đường càng hẹp, đá cao thấp nhấp nhô và đống bùn bị nước tràn vào xuất hiện xen kẽ nhau, thỉnh thoảng còn sẽ có rãnh sâu bị nước mưa tràn vào. Giang Lỗi chính là ở ngay đoạn đường này ngã vào trong rãnh, khiến bả vai bị trật khớp. “Đi về hướng nào?” Lão Dương hỏi. “Bên phải, em dẫn đường, mọi người đi phía sau.” Hoắc Nhiên nói, “Đoạn đường kế tiếp không có dễ đi đâu.” “Hai người đi phía sau.” Khấu Thầm lập tức đuổi theo, giọng điệu già dặn kinh nghiệm, “Em với Hoắc Nhiên mở đường.” “Được thôi.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm. Đi về trước không bao lâu thì đã bắt đầu tiến vào rừng, đá và bùn trên mặt đất bị lá cây che kín, ánh nắng lúc có lúc không, có thể nghe thấy tiếng nước, nhưng không nhìn thấy dòng nước đang ở chỗ nào, cảm thấy rất kỳ diệu, Hoắc Nhiên rất thích sự yên tĩnh này. Nhưng mà sau khi đi được một đoạn, Khấu Tiêu ở phía sau bỗng nhiên hét lên. Hoắc Nhiên cũng không quay đầu lại nhìn, xoay người chạy ngược trở lại. Quả nhiên là Khấu Tiêu trượt chân, theo dốc bùn lầy lội trượt xuống dưới hai ba mét, được lão Dương đuổi theo kéo ba lô mới dừng lại. “Mẹ ơi…” Khấu Tiêu ngồi trên đất, vỗ ngực, “Chị sợ sẽ húc hai đứa ngã luôn!” “Té chỗ nào?” Khấu Thầm chạy đến ngồi xuống. Hoắc Nhiên nhìn con đường Khấu Tiêu trượt xuống, không có đá quá lớn, chắc là sẽ không có chuyện gì. “Té quần chị rồi.” Sau khi Khấu Tiêu được lão Dương dìu lên sờ sờ cái quần, nhìn bùn ở tay, biểu cảm trên mặt rất đau khổ, “Chị biết vì sao Nhiên Nhiên không cho chị mang đồ đẹp rồi.” “Chủ yếu vẫn là không có ai xem.” Khấu Thầm nói. “Em biến!” Khấu Tiêu trừng mắt nhìn cậu, lại hoạt động cái chân một chút, “Không sao, đi tiếp thôi.” “Gậy của chị.” Hoắc Nhiên đưa qua cây gậy leo núi của Khấu Tiêu bị rơi dưới đất, chỉnh ngắn lại một chút, “Dài quá rồi, không dùng sức được.” “Chỗ này có phải vẫn còn đường khác không?” Lão Dương hỏi, “Vừa rồi anh nhìn bên đường còn có con đường nhỏ, hình như bằng phẳng hơn?” “Đó không phải, đó là đường dã thú đi tạo thành.” Hoắc Nhiên nói, “Không đi được đâu, với lại trên đường sẽ có bẫy thú, rất nguy hiểm.” “Bẫy thú?” Khấu Thầm giật mình, “Cái loại kẹp sắt lớn có răng đó hả?” “Ừ.” Hoắc Nhiên nhíu mày. “Có thể kẹp được cái gì?” Khấu Thầm hỏi. Hoắc Nhiên tiếp tục đi về phía trước: “Sói, cáo, linh dương, nhím, có cái gì thì kẹp cái đó.” “Ôi đệt.” Khấu Thầm nói, “Vậy không ổn đâu đúng không? Cậu có từng nhìn thấy chưa? Có thể cứu được không?” “Trong núi cũng không có động vật lớn gì cả.” Hoắc Nhiên nói, “Động vật hơi nhỏ bị kẹp phải thì chết liền, lúc nhìn thấy đa số đều đã chết, cứu ra được cũng chết.” Khấu Thầm thật lâu cũng không nói chuyện, bình thường cậu hiếm khi tiếp xúc đến vấn đề thế này, chỉ là thích động vật, mèo nhỏ chó nhỏ thỏ nhỏ, nhưng nghe thấy lời nói của Hoắc Nhiên, bỗng nhiên cậu có hơi khó chịu. “Có phải cậu từng cứu không?” Khấu Thầm hỏi. Hoắc Nhiên đi về trước một đoạn mới trả lời: “Ừ.” “Cứu con gì?” Khấu Thầm hỏi. “Cáo.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi lấy quần áo bao nó lại, muốn xuống thôn tìm người giúp, nhưng mà nó cầm cự được nửa giờ thì đã chết rồi.” “Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm dừng lại. “Hả?” Hoắc Nhiên quay đầu qua nhìn cậu. Khấu Thầm giang hai tay ra. “Làm gì đó?” Hoắc Nhiên cảnh giác lùi về sau một bước. “Đến đây.” Khấu Thầm nhíu mày, biểu cảm trên mặt có hơi khó chịu. Hoắc Nhiên do dự mấy giây, bước đến trước mặt Khấu Thầm: “Sao…” Khấu Thầm ôm chầm lấy cậu, vỗ mấy cái lên trên ba lô ở sau lưng cậu: “Không sao, đừng buồn.” “Này –” Hoắc Nhiên hét lên đẩy Khấu Thầm ra, “Tôi không có buồn! Tôi chỉ là hơi khó chịu.” “Không buồn?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên. “Đây đều là chuyện nhiều năm trước đây rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi còn có thể buồn nhiều năm đến như vậy ư, vài năm nay đặt bẫy thú cũng ít đi rất nhiều, tôi càng không buồn nữa.” “Tôi chỉ muốn an ủi cậu một chút thôi.” Khấu Thầm nói. “Tôi biết.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, bỗng nhiên lại có hơi xấu hổ, cậu đương nhiên biết Khấu Thầm muốn an ủi cậu, nhưng vào lúc này, còn có lão Dương và Khấu Tiêu ở đây, chọn cách an ủi như này đúng thật là phong cách của Khấu Thầm quá mà. “À.” Khấu Thầm có hơi bất mãn nhìn Hoắc Nhiên. “Ai ya.” Hoắc Nhiên thật sự cạn lời, bước đến ôm Khấu Thầm, cũng vỗ mấy cái lên trên ba lô cậu ta, “Cảm ơn.” “Đi mau!” Khấu Tiêu gào lên, “Hai đứa chơi trò gia đình trẻ con à!” Một tiếng sau, Khấu Tiêu không còn lên tiếng nữa chứ đừng nói là hét với người ta, lúc lão Dương hỏi cô có muốn uống nước hay không, giọng nói của cô còn thở hổn hển: “Uống con khỉ, em không muốn đi vệ sinh ở cái chốn như này.” “Cả hành trình đều là chốn như này.” Hoắc Nhiên nói, “Chẳng lẽ chị còn muốn tìm nhà vệ sinh công cộng? Nói thật nếu chị nhịn được, ở trong thôn có, chị nhìn xong cái nhà vệ sinh công cộng đó chắc chắn vẫn sẽ quay lại giải quyết ở chốn hoang dã.” “Chị không còn sức lực nói với em.” Khấu Tiêu xua tay, “Em nói cho chị biết, còn bao lâu nữa thì được nghỉ ngơi.” “Trong núi trời tối rất sớm, qua sườn núi phía trước…” Hoắc Nhiên chỉ đằng trước. “Sườn núi gì cơ! Em nói cái gì! Còn có sườn núi! Chúng ta còn phải leo sườn núi sao!” Khấu Tiêu la lên. “Không phải.” Hoắc Nhiên để Khấu Tiêu la xong rồi cười, “Tụi em chỉ gọi là sườn núi mà thôi, phần đất lõm chính giữa hai sườn đất nhỏ, hai mươi phút thì có thể qua được rồi, đến chỗ đó sẽ hạ trại.” Đoạn đường này khó đi, hơn nữa mọi người đều đã mệt, cả đoạn đường Khấu Thầm không lên tiếng. Hoắc Nhiên ở phía trước dẫn đường, đi được một lát thì quay đầu lại nhìn. “Phía trước còn có gì gian nan trắc trở không?” Khấu Thầm hỏi. “Hết rồi, sắp sửa đến sườn núi, phía trước có một lạch nước, lúc đi qua phải cẩn thận.” Hoắc Nhiên nói, “Thông thường là một khúc gỗ bắc lên trên.” “Cầu độc mộc sao?” Khấu Thầm vừa nghe liền hăng hái, “Ai bắc vậy?” “Dân làng bắc, cũng không phải cầu gỗ, chỉ là cái cây gì đó bên cạnh bị ngã thế là kéo qua bắc lên là xong.” Hoắc Nhiên nói. “Ôi đệt, cái này thú vị.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra, “Cái này phải chụp lại đăng lên vòng bạn bè, đám ngốc đó làm gì gặp được khung cảnh ngầu như vậy.” Năm phút sau, khung cảnh ngầu hơn đã xuất hiện. Cái cây bắc trên lạch nước đã rời khỏi vị trí. Đầu gác ở bên chỗ bọn họ, đã trượt xuống đáy rồi. “Đậu má! Quá đã!” Khấu Thầm lấy điện thoại chụp một đống, “Đây là tình huống gì? Sao qua được? Xuống dưới sao? Hay leo cây để qua?” Trên lý thuyết chính là như vậy. Hoắc Nhiên nhìn Khấu Tiêu, chị ấy coi như không tệ, không than phiền không cản trở, chỉ là con lạch này tuy không rộng, nhưng rất sâu, để chị ấy xuống sông lại ôm cây khô leo đến bên kia, rõ ràng không được lắm. Hoắc Nhiên đặt ba lô xuống đất, đi lòng vòng xung quanh, bình thường chỗ thế này đều sẽ có vài khúc cây dự phòng, để phòng ngừa xảy ra tình huống như vậy. Rất nhanh, ở trong rừng cây cậu tìm được một gốc cây nhìn hình dáng có vẻ là bị sét đánh ngã, nhưng bên cạnh không có cọc gỗ, chắc là gốc cây dự phòng rồi. “Khấu Thầm! Anh Dương!” Cậu gọi, “Đến giúp.” Loại chuyện này Khấu Tiêu không có hứng thú, toàn bộ sức sống của cô đều được duy trì vào nơi đóng quân còn chưa dựng lên sau khi leo qua sườn núi này. Khấu Thầm và lão Dương thì ngược lại tràn đầy phấn khởi, mệt mỏi trước đây đều vì chuyện ngoài ý muốn này mà quét đi sạch sẽ, ba người nhanh chóng kéo khúc cây này đến bên cạnh con lạch. “Làm sao đây?” Khấu Thầm nhìn lạch nước. Hoắc Nhiên lấy ra một chồng xẻng quân dụng gấp, đào trong cái hố ở đầu chỗ bắc lúc đầu, lại chuyển tảng đá lớn đến lót bên trong, như thế thì đầu khúc gỗ bắc lên sẽ không dễ bị trượt đi. Khấu Thầm đứng bên cạnh, nhìn thấy thì có hơi cảm khái, cậu muốn giúp đỡ, nhưng muốn giúp thế nào cậu hoàn toàn không biết, với lại nhìn dáng vẻ Hoắc Nhiên, cũng không cần ai giúp cả. Vừa nhìn liền biết là người quanh năm lăn lộn trong hoang dã. “Đến đây.” Sau khi làm xong cái hố Hoắc Nhiên mới vẫy tay, “Nâng khúc gỗ lên, đầu này đặt trong hố, sau đó ngã xuống, gác ở bên kia… chỗ bên cạnh khúc gỗ ban đầu có một vết lõm, nhìn thấy không?” “Không thấy.” Khấu Thầm và lão Dương thành thật trả lời cùng lúc. “…Tôi bảo thả tay thì thả.” Hoắc Nhiên nói. Sau khi nâng khúc gỗ lên, Hoắc Nhiên ngắm phía bên kia một chút, bảo hai người họ thả tay ra. Vào lúc khúc gỗ ngã xuống về phía bên kia con sông, Khấu Thầm mới nhìn thấy vết lõm mà Hoắc Nhiên nói ở đâu, đầu kia khúc gỗ rơi xuống rất chính xác, sau khi bắn lên lại lăn về lại trong hố. Sau đó qua cầu độc mộc rất đơn giản, dù gì cũng không rộng bao nhiêu, bước nhanh mấy bước thì đã đi qua rồi, ba lô của Khấu Tiêu sau khi được lão Dương quăng qua bên kia, Khấu Tiêu vô cùng dũng mãnh bước nhanh qua đó. Qua xong rồi thì việc đầu tiên chính là mở ba lô ra kiểm tra: “Anh mẹ nó đừng quăng bể chai kem của em, em chỉ mang có một chai, hai ngày này đều dựa hết vào nó…” “Nói chuyện chú ý một chút!” Lão Dương nói, “Đừng học em trai em.” “Anh đừng quăng bể chai kem của em.” Khấu Tiêu đổi sang giọng điệu đáng thương, “Em chỉ mang có một chai thôi đó, hai ngày này đều dựa vào nó hết…” Trải qua sự dày vò bắc gỗ qua sông, leo lên sườn núi sau đó quả thật cũng không có khó khăn gì đáng kể, đi qua khu rừng nhỏ cuối cùng, lúc nhìn thấy một khoảng đất trống trải, ngoại trừ Hoắc Nhiên, những người còn lại đều hét lên, chạy đến, giống như sống sót qua tai nạn. “Chỗ này còn có bếp người khác bắc này!” Khấu Tiêu nói, “Có phải cũng ở chỗ này hạ trại không?” “Phải.” Hoắc Nhiên đặt ba lô xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Bình thường trạm đầu tiên đều ở chỗ này, 2 km về phía bắc có một thôn nhỏ, thuận tiện tiếp tế, cũng khá an toàn.” “Tôi đói rồi.” Khấu Thầm nói, “Chôn nồi nấu ăn đi!” “Dựng lều trước đã.” Hoắc Nhiên mở ba lô. “Nấu ăn trước đi, bây giờ cũng đã ngủ đâu.” Khấu Thầm nhìn cậu. “Lều.” Hoắc Nhiên chỉ lên trời, “Sắp mưa rồi.” “Không phải chứ?” Khấu Thầm có hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn, “Trời trong xanh thoáng đãng, chỉ là không có mặt trời mà thôi, chẳng phải cậu nói trong núi trời sớm tối sao.” “Lều.” Hoắc Nhiên lặp lại lần nữa. “Được.” Khấu Thầm tuy không biết chỗ nào thể hiện là sắp mưa, nhưng đối với phán đoán của Hoắc Nhiên cậu vẫn quyết định tin tưởng. Hai lều vải đôi, Hoắc Nhiên giúp lão Dương dựng xong lều của bọn họ, lúc quay lại giúp Khấu Thầm, trời bắt đầu đổ mưa rồi. “Đệt.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Cậu khá là trâu bò đó Hoắc Nhiên.” “Đừng nói nhảm.” Tay Hoắc Nhiên không ngừng lại, “Không muốn mắc mưa thì nhanh lên.” “Không muốn mắc mưa tôi còn có thể…” Khấu Thầm cười đi đến trước lều của hai người Khấu Tiêu, khom người vào trong, “Tôi còn có thể tránh ở trong lều này…” “Đi ra!” Khấu Tiêu quát, “Cút qua lều của mình đi!” Khấu Thầm bị đẩy ra ngoài, còn chưa kịp đứng thẳng người, Khấu Tiêu đã kéo khóa lều lên. “Hai người có cần đến mức đó không!” Khấu Thầm rất không phục quay lại giúp Hoắc Nhiên, “Nhỏ tiếng chút! Lều vải không có cách âm!” “Chị thay quần áo! Em ăn cho nhiều vào đi!” Khấu Tiêu hét lên. Sau khi dựng lều xong, trời mưa có hơi lớn, Hoắc Nhiên và Khấu Thầm cùng nhau chui vào trong lều. “Không thấm nước phải không?” “Ừ.” Hoắc Nhiên cầm ba lô của mình, lấy túi ngủ gì đó ra, “Cơn mưa này không lâu đâu, nửa tiếng hoặc một tiếng thì tạnh thôi.” “Ờ.” Khấu Thầm ngồi ở cửa lều, nhìn bên ngoài, ngẩn người một hồi lâu mới duỗi lưng, “Thật chán, ngồi trong lều ngắm mưa, bên ngoài là rừng núi hoang vu, điện thoại không có tín hiệu, lát nữa trời tối, cũng không có đèn…” “Ừ.” Hoắc Nhiên cởi áo khoác, đổi cái áo khác, “Thay quần áo ướt của cậu đi, mặc dễ bị cảm.” Khấu Thầm cởi áo khoác, mở ba lô mình ra tìm. Tìm mấy cái bỗng nhiên “Á” lên. “Cậu đừng nói cậu không đem đó!” Hoắc Nhiên ngồi dậy. “Sao tôi lại mang theo chìa khóa ngăn tủ của của tôi luôn rồi, này tôi nói cho cậu…” Khấu Thầm nói một nửa thì ngừng lại, quỳ trước ba lô bắt đầu làm gì đó, “Tôi biểu diễn cho cậu một tuyệt chiêu nhé, lúc nhỏ vì cái này, mà ba tôi đánh tôi từ trong nhà ra tận ngoài sân.” Hoắc Nhiên lập tức di chuyển về sau đến mép lều: “Không cần, không muốn xem, cảm ơn.” Khấu Thầm không nói chuyện, cúi đầu không biết đang làm gì, Hoắc Nhiên thậm chí nhìn thấy được cậu ta kéo lưng quần. “Khấu Thầm, tôi cảnh cáo cậu…” Hoắc Nhiên chỉ bóng lưng của cậu ta. Còn chưa nói hết câu, Khấu Thầm đột nhiên xoay người, quỳ xuống di chuyển đến bên cạnh Hoắc Nhiên, tay chợt mở ra, hơi ưỡn hông về phía trước. Trong nháy mắt Hoắc Nhiên nhìn thấy đũng quần Khấu Thầm nhô lên một cục. “Tôi phải vỗ tay cho cậu sao?” Hoắc Nhiên hỏi, “Là kích thích gì có thể khiến cậu ở trong hoàn cảnh thế này mà xuất hiện phản ứng như vậy?” “Nhìn đi!” Khấu Thầm bắt đầu từ từ mở khóa quần. “Tôi không muốn nhìn, tự tôi cũng có, thật đó.” Hoắc Nhiên có hơi dở khóc dở cười. Khấu Thầm xoẹt một cái mở khóa quần ra, một con gà bông nhỏ màu vàng từ trong quần nhảy ra ngoài, rơi đến bên chân Hoắc Nhiên. Ở trên mặt đất còn lăn mấy vòng liên tiếp. … Là một cái móc khóa gà con. Hoắc Nhiên cảm thấy trong giờ phút này cậu coi như là hoàn toàn khớp với mạch suy nghĩ của Khấu Thầm rồi, cậu đau khổ nghe thấy tiếng cười như điên của mình phát ra. ——— Lạch nước (câu)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]