Tăng hai ở quán bar kết thúc một cách vội vàng. Mặc cho mọi người đều nhìn ra được, từ lúc Đường Diệc bùng nổ đến về sau hắn vẫn luôn ở trạng thái tâm trạng cực kỳ tệ, thế nhưng hắn không lên cơn, chỉ uống hết ly rượu này đến ly khác, không nói gì cũng khiến người ta sợ mất dép. Không ai dám động đến tên điên xui xẻo, nhưng luôn có người không nhịn được lén đánh giá người đẹp điềm đạm bên cạnh Đường Diệc ―― Dẫu sao thì lần lên cơn vừa rồi quá là ẩn ý, cộng thêm “Trò chơi trừng phạt” trước đó, bọn họ mơ hồ có thể đoán ra được kết luận kinh hoàng kia. Trong lòng mọi người đều nổ pháo hoa bùm bùm, nào còn có tâm trạng uống rượu mua vui. Thấy không khí dần dần nguội đi, Thang Thiên Khánh chủ động lên tiếng, giải tán. Mọi người tạm biệt rồi rời đi. Lâm Thanh Nha ở lại đến cuối cùng. Lúc trên bàn trong quán bar chỉ còn một mình Thang Thiên Khánh là người ngoài, tiểu Quan Âm không nhịn được nữa, duỗi tay ra trước đè lại. “Cạch.” Chiếc ly pha lê vừa mới được nhấc lên đã bị đè xuống, va vào mặt bàn chất liệu pha lê giống thế phát ra một tiếng vang trong trẻo. Lòng Thang Thiên Khánh cũng chùng xuống theo. Bàn tay thon dài vẫn còn cầm trên thành ly rượu bị đè xuống không phải ai khác mà là của thái tử của Thành Thang ai cũng không dám trêu chọc. Trước đó, trên đường đến gã cố tình cho người điều tra, nói rằng tiểu Quan Âm ở Lê Viên này trang nhã dịu dàng nhất, sao mà đến râu hổ cũng dám vuốt. Sợ mình thành người vô tội gặp họa, Thang Thiên Khánh không dám nán lại lâu, vội vàng tránh dưới bục thấp. Ly rượu rơi xuống, Lâm Thanh Nha bừng tỉnh. Cô nhíu mày, không biết tại sao mình tức giận đến làm ra hành động như vậy. Lâm Thanh Nha thầm thở dài: “Dục Diệc, anh đã uống nhiều rồi.” “Ừ,” Đường Diệc mặt mày uể oải, bị đè ly rượu lại không phản kháng cũng không rút tay về, dựa vào sofa liếc nhìn cô cười nói, “Cho nên.” Lâm Thanh Nha: “Uống nữa không tốt cho sức khỏe.” Đường Diệc: “Không sao cả, tôi không quan tâm.” “…” Lâm Thanh Nha mím môi. Hẳn là tiểu Quan Âm giận rồi. Chiếc cằm trắng nõn vô thức hất lên, đôi môi hồng hồng, giống như quả anh đào đang chờ hái. Đôi con ngươi màu trà trong veo cứ như cất giấu dòng suối ngọt lành. Đường Diệc mới nhìn một hai giây đã cảm thấy khát nước, uống nhiều rượu như vậy cũng vô dụng, hắn chỉ muốn đi lên nếm thử, xem có phải là hương vị trong mộng hay không. Tên điên suy nghĩ quá nhiều, nghĩ đến nổi cơn đau lan tràn khắp xương cốt, vì thế lại không nhịn được, làm tới. Hắn buông tay khỏi ly rượu, nhẹ nhàng trượt về phía trước nắm lấy cổ tay không phòng bị của tiểu Quan Âm vào trong lòng bàn tay, cổ tay yếu ớt giống như gập lại là gãy ngay. Bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của Lâm Thanh Nha khi cô ngước mắt lên, hắn tham lam nuốt chửng lấy. Đường Diệc rũ mắt, khóa cổ tay cô cúi xuống hôn lên. Hơi thở gần kề. “Đường…”
Lâm Thanh Nha còn chưa kịp từ chối hắn đã bị sặc so mùi rượu nồng nặc xộc đến. Từ nhỏ đến lớn tiểu Quan Âm chưa từng uống rượu ―― bị bất ngờ không kịp đề phòng, cô vội vàng quay mặt đi, cúi đầu ho khụ khụ vài tiếng. Đường Diệc dừng lại. Hắn cụp mắt xuống, từ góc nghiêng, hắn liếc nhìn ngũ quan xinh đẹp trang nhã của cô. Trước khi Đường Diệc buông tay ra đưa cho cô một cốc nước ấm, có lẽ hắn đã khinh bạc người ta không biết bao nhiêu lần trong đầu rồi. Sau đó, hắn cười hỏi với chất giọng khàn khàn: “Chút mùi rượu như thế đã không chịu nổi?” Lâm Thanh Nha vất vả lắm mới ổn định nhịp thở lại, gương mặt ho đến ửng hồng: “Một chút cũng không.” Đường Diệc: “Mấy năm nay chưa từng uống rượu?” Lâm Thanh Nha: “Chưa từng.” Đường Diệc: “Còn thuốc?” Lâm Thanh Nha nhíu mày lại giống như cực kỳ không tán thành, nhưng cô vẫn không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Trước giờ, Đường Diệc đoán một cái là thấu tâm tư cô, không khỏi cười nói: “Xem ra hút thuốc ở chỗ tiểu Bồ Tát của chúng ta là phạm phải lỗi lớn rồi.” Lâm Thanh Nha nhỏ giọng nói: “Hút thuốc không có lợi gì cho cơ thể cả, trước kia chúng ta đã nói rồi mà, anh sẽ không động vào thứ đó…” “Trước kia cô còn nói sẽ không rời bỏ tôi.” “――” Chợt trên bục im bặt. Đường Diệc không định nói trắng ra như thế, chỉ là không nhịn được, hắn quay đi chỗ khác, yết hầu khẽ trượt phát ra một tiếng cười khẽ đầy mỉa mai: “Mấy thứ như hứa hẹn chính là để hủy bỏ, bởi vì biết làm không được cho nên mới muốn nói ra ―― đạo lý đơn giản như vậy, bảy năm trước tiểu Bồ Tát đích thân dạy tôi, sao lại bản thân tiểu Bồ Tát lại quên mất rồi?” Nói đến âm cuối, Đường Diệc quay đầu lại. Mái tóc xoăn nhẹ rũ xuống thái dương trắng lạnh, đuôi tóc cụp vào trước mắt, tôn lên đôi mắt đen lạnh lẽo, chẳng có lấy nửa ý cười. Cứng đờ nhìn mấy giây, ánh mắt Lâm Thanh Nha buồn bã đi, hàng mi dài và mảnh run rẩy, sau đó cụp xuống. “Xin lỗi.” “Không, cô đừng xin lỗi,” đáy mắt Đường Diệc loang lổ ý cười khinh thường, “Dù sao thì những gì cô thiếu tôi, tôi sẽ đích thân đòi lại.” “…” “Giác nhi? Cô ở trong à?” Ở chỗ tối của lối ra vào quán bar, vang lên tiếng khẽ dò hỏi của Bạch Tư Tư. Hẳn là có nhân viên phục vụ đến, ngay sau đó lại vang lên tiếng nói chuyện với nhau, tiếp đó là bước chân đi đến bên này. Là Bạch Tư Tư tới đón Lâm Thanh Nha. Đường Diệc dựa lưng vào ghế sofa không chút do dự. Không lâu sau, Bạch Tư Tư đi ra khỏi chỗ tối. Bạch Tư Tư nhìn thấy Lâm Thanh Nha đứng trước sofa trên bục thập, lập tức bước nhanh qua: “Trời ạ, tôi còn lo là tìm nhầm chỗ nữa, sao giác nhi lại ở đây một mình, cũng không… Lên tiếng… Sếp Đường??” Nói đến chữ cuối Bạch Tư Tư sợ tới mức run lên. Bạch Tư Tư hoảng sợ nhìn mỹ nam điên khùng bước đến gần. Người đẹp thuộc về người đẹp. Tên điên rõ ràng cũng là tên điên. Đường Diệc lạnh lùng liếc qua: “Có chuyện gì?” “Không, không có gì,” Bạch Tư Tư cứng nhắc lắc đầu, “Tôi vừa nói tôi nhìn thấy một chiếc xe đang đợi ở dưới có biển số là một dãy số liên tiếp, cảm thấy rất quen, còn tưởng rằng là ảo giác, hóa, hóa ra thật sự là đón tiếp sếp Đường đây.” Đường Diệc nhướng mắt, không đáp. Bạch Tư Tư dè dặt chuyển hướng sang Lâm Thanh Nha: “Giác nhi, không, còn sớm nữa, chúng ta, đi trước nhé?” Lâm Thanh Nha nghe thấy Bạch Tư Tư nói có xe tới đón Đường Diệc, chút bất an trong lòng cuối cùng buông xuống, ánh mắt cô dịu đi: “Ừm.” Trước khi xoay người, Lâm Thanh Nha thoáng nhìn qua Đường Diệc rũ mắt ngồi trên sofa, mặt không cảm xúc, “Nghỉ ngơi sớm chút.” “…” Không nhận được lời đáp lại, Lâm Thanh Nha cũng không để ý, cô xoay người đi xuống bục thấp, muốn vòng qua sau bàn đi đến lối ra quán bar. Thang Thiên Khánh vẫn chưa đi, vẫn luôn “quan tâm” đợi ở dưới bục. Lúc khi ngang qua gã, Lâm Thanh Nha dừng lại, gật đầu với đối phương. Thang Thiên Khánh bày ra tư thế mời: “Tôi đưa sư phụ Lâm đi ra ngoài nhé?” Lâm Thanh Nha: “Không cần phiền phức vậy đâu.” Thang Thiên Khánh: “Thế sư phụ Lâm đi thong thả.” Lâm Thanh Nha: “Vâng.” Lâm Thanh Nha đi đến bên cạnh Bạch Tư Tư. Bạch Tư Tư cứng nhắc xoay người lại, không dám nhìn xem phản ứng của người nọ ở bên cạnh bàn, chỉ nghĩ mau che chở cho giác nhi của cô ta rời khỏi cái nơi “Đầm rồng hang hổ” này. Đáng tiếc không thành công ―― “Cuối tuần, cô có hẹn với nhà họ Nhiễm ư?” “…” Giọng nói ấy không bị gì che lấp mất cả. Quán bar hết sức yên tĩnh, không còn ai ở đây nữa, đến cả nhạc cũng bị tắt, Bạch Tư Tư và Thang Thiên Khánh nghe rất rõ ràng, không khỏi một trước một sau nhìn sang Lâm Thanh Nha. Đường Diệc cúi đầu, nhếch mép cười giễu cợt: “Vì để hoàn toàn vứt bỏ tôi nên cô gấp không chờ nổi muốn kết hôn với hắn ta?” “…?” Lâm Thanh Nha giương mắt lên. Lúc này, cô mới biết Đường Diệc hiểu lầm cái gì, chẳng trách cuối buổi tối nay mất kiểm soát cảm xúc như vậy. Lý trí ngăn cản cô lên tiếng giải thích. Lâm Thanh Nha quay người lại, ngẩng lên nhìn bóng người trên sofa bên cạnh bàn: “Tôi có kết hôn với anh Nhiễm hay không không quan trọng.” Đường Diệc: “Thế cái gì quan trọng?” Lâm Thanh Nha im lặng nhìn hắn vài giây: “Tôi đã hứa với một người không bao giờ có vướng mắc với anh nữa… Lời hứa ấy rất quan trọng với tôi.” “Hứa với ai?” Bỗng nhiên Đường Diệc đứng dậy, hắn đi thẳng đến, nắm lấy rào chắn trên bục thấp cúi người xuống, hắn lung lay như sắp ngã nhìn cô đứng dưới bục. Ánh mắt tên điên tàn nhẫn đến dữ tợn. “Người đó quan trọng với cô và vô cùng ghét tôi? Mẹ cô, hay là Du Kiến Ân?” “…” Lâm Thanh Nha mím môi né tránh ánh mắt nổi điên của hắn, trốn tránh không đáp. Đường Diệc giận dữ đến bật cười: “Bỏ đi, dù sao thì tiểu Bồ Tát quan tâm nhiều người như vậy, tôi có đoán cũng đoán không ra ―― không sao, tôi chỉ cần loại bỏ hết những “trở ngại” bên cạnh cô là được.” Ánh mắt Lâm Thanh Nha run lên, ngước nhìn hắn: “Anh muốn làm gì?” Đường Diệc ngồi sụp xuống, nụ cười lạnh như băng: “Cô cứ việc đi tìm người để đính hôn, kết hôn. Cô gặp nhà nào, tôi dọn nhà đó. Cô gả cho ai, tôi giết chết người đấy.” ““――!” Mặc dù biết hắn cố tình dọa cô nhưng Lâm Thanh Nha vẫn giận đến sắc mặt tái nhợt, bờ vai gầy căng chặt đến khẽ run. Cô nắm chặt tay, ngước đôi mắt ướt át tức giận nhìn hắn. Hắn sao có thể… Không quan tâm đến việc những lời mình nói ra đang sỉ nhục cuộc đời của hắn thế kia. Nụ cười của Đường Diệc biến mất. Hắn không chịu được ánh mắt như thế của Lâm Thanh Nha. Cô luôn có thể dễ dàng khiến hắn tan chảy bằng một ánh mắt, còn có cả bộ giáp rắn chắc và tất cả gai nhọn của hắn. Trước đây hắn chỉ có thể chật vật trốn tránh, không dám cởi bỏ lớp vỏ bọc để phơi bản thân dơ bẩn ra trước mặt người không nhiễm một hạt bụi như cô. Sau đó hắn mất cô. Cho nên, hiện tại hắn sẽ không bao giờ trốn nữa. Bàn tay nắm trên lan can chậm rãi siết chặt, mạch máu xanh nhạt hiện lên dưới làn da mỏng. Trong tiếng hét hoảng hốt không kìm được của Bạch Tư Tư, Đường Diệc đứng dậy, trực tiếp nắm lan can nhảy xuống. “Phịch.” Sau tiếng rơi trầm đục, hắn ở trước mặt Lâm Thanh Nha đang trợn tròn đôi mắt hoảng loạn. “Muốn trốn tránh tôi vĩnh viễn? Được thôi,” hắn chậm rãi đứng dậy, cách cô rất gần, hơi thở nặng nề giống như muốn đắm chìm vào trong hơi thở cô, “Đi tìm người cô thích, người mà ghê gớm hơn nhà họ Nhiễm một vạn lần ấy, rồi lại dạy cho bọn họ ‘giết’ tôi như thế nào.” Hắn đi lướt qua, cười bên tai cô. “Tôi chết rồi cô sẽ được tự do.” “――” Sau tiếng bước chân lạnh lẽo nặng nề, bóng người đã đi xa. Tuần mới, thời gian làm việc. Chương trình tạp kỹ thi đấu mà đoàn Phương Cảnh tham gia yêu cầu các đội tham gia phải hợp tác quay quảng cáo tuyên truyền để tiện cho sau này bọn họ cắt nối biên tập, địa điểm quay là ở trong một phim trường cách Bắc Thành mấy trăm kilomet. Những đứa nhỏ Lâm Thanh Nha chọn ra ở trong đoàn bao gồm An Sinh và một vài đứa nhỏ khác, chuẩn bị trang phục diễn và đạo cụ suốt đêm, rời khỏi Bắc Thành bằng xe của tổ chương trình. Kết thúc ghi hình, khi Lâm Thanh Nha quay về đoàn Phương Cảnh đã là chạng vạng thứ sáu. Tàu xe mệt nhọc lại còn dạy học và tập diễn, một tuần này đã rút cạn năng lượng của cô. Về đến nhà, sau khi thu dọn tắm rửa, Lâm Thanh Nha lập tức chìm vào giấc ngủ sâu. Ngủ một giấc đến bình minh. Ăn sáng xong, Lâm Thanh Nha nhớ đến chiếc di động cô bỏ quên ở trong góc huyền quan. Tối qua cô đi ngủ quá sớm, tin nhắn chưa đọc dồn lại rất nhiều. Đa số là báo cáo hằng ngày trong đoàn của bạn học Bạch Tư Tư phụ trách, còn có mấy tin đến từ Nhiễm Phong Hàm. Sau khi xem hết các tin nhắn, Lâm Thanh Nha nhắn trả lời Bạch Tư Tư, sau đó gọi điện cho Nhiễm Phong Hàm. Qua một lúc lâu mà đối phương vẫn chưa bắt máy, Lâm Thanh Nha đã đi vào trong phòng luyện tập được đặc biệt xây dựng trong nhà, cô đang định tắt thì di động vang lên một tiếng “Bíp” nhỏ. Điện thoại đã được kết nối. “Anh Nhiễm,” Lâm Thanh Nha khép cửa phòng luyện tập lại, đứng ở trước gương, “Anh bảo tôi sau khi quay về Bắc Thành thì gọi cho anh, có chuyện gì thế…” Lâm Thanh Nha dừng lại. Đầu bên kia di động có tiếng sột soạt nhưng lại không có tiếng người đáp lại. Lúc Lâm Thanh Nha định lấy di động xuống xác nhận cuộc gọi thì dường như người đầu dây bên kia sờ được đến di động, nói vào loa” “A lô…” Giọng nữ lười biếng kéo dài còn đang ngái ngủ vang lên bên tai. Lâm Thanh Nha cảm thấy bất ngờ, hỏi: “Xin hỏi đây có phải là điện thoại của anh Nhiễm không?” “Mới sáng sớm, Nhiễm cái gì ――” Đột nhiên tiếng nói chuyện im bặt. Sau đó là một tiếng hét sợ hãi méo mó, giống như đầu dây bên kia là một con mèo lông xù đang ngủ mơ đột nhiên bị dẫm vào đuôi. Lâm Thanh Nha: “?” Micro của di động bị che lại, sau một loạt âm thanh mơ hồ hỗn loạn, micro không bị che nữa, một giọng nữ tinh tế sắc sảo quay lại di động: “Đúng, đúng rồi.” Lâm Thanh Nha thoáng mờ mịt một chốc: “Thế có thể để anh Nhiễm nhận điện thoại một lát được không?” “Hiện giờ, anh ấy, anh ấy không có ở đây. À chuyện đó, tối hôm qua anh ấy bỏ điện thoại ở chỗ tôi, có thể đến tối tôi mới gặp anh ấy, nếu không phiền đến lúc đó cô gọi lại nhé?” Lâm Thanh Nha chần chừ gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn.” “Không có gì.” Nó hoàn toàn khác với giọng dịu dàng như nước trước đó của đối phương, gần như là lời còn chưa dứt đối phương đã gấp không chờ nổi, cúp máy. Lâm Thanh Nha mù mờ một lúc, đặt điện thoại trở lại trên bàn, đi đến phòng luyện tập hằng ngày. Một phút sau. Một cuộc điện thoại gọi thẳng vào di động của Đường Diệc ở trong phòng làm việc của phó chủ tịch điều hành tập đoàn Thành Thang. Thấy số gọi đến, Đường Diệc ra hiệu cho người đang báo cáo sau bàn làm việc dừng lại. Đường Diệc vừa ký phê duyệt ý kiến trong văn kiện, vừa tiện tay nhận cuộc gọi. Hắn lười nhác rũ mắt, giọng điệu nghe chẳng có tinh thần gì: “Nếu chuyện không liên quan gì đến đêm nay thì chờ ngày mai nói, có quan hệ thì cho cô một phút.” “Hì hì, tôi nhận được điện thoại của người vợ quả nhân sâm của cậu đấy, hâm mộ không!” “――” Trong phòng làm việc im phăng phắc. Ngay cả tiếng ngòi bút trên máy cũng không còn. Một hai giây sau, Đường Diệc buông bút máy, trở tay cầm lấy di động. Khi hắn đứng dậy khỏi ghế, cấp dưới ở phía sau bàn làm việc đối diện với hắn còn chưa kịp che giấu vẻ mặt kinh hoàng. Đường Diệc dừng lại. Vì để chặn mấy tin đồn kinh khủng đồn khắp Bắc Thành trước tối nay, Đường Diệc cố nhẫn nhịn nói: “Tôi chưa kết hôn, đừng có bày ra cái vẻ mặt đó.” Cấp dưới lập tức “Hiểu chuyện” cúi đầu xuống: “Vâng sếp Đường.” Đường Diệc xoay người đi. Hắn bắt chéo chân, ngồi lên mép bàn làm việc, hắn tắt loa ngoài đưa di động lên tai, hạ giọng nói: “Đường Hồng Vũ, cô bớt bịa đặt cho tôi.” “Tôi bịa đặt khi nào? Tiểu Quan Âm trắng trẻo xinh đẹp không phải là quả nhân sâm kiêm vợ của cậu à?” “…” Hiếm khi Đường Diệc bị chặn họng. Hai cái hắn đều không nghĩ phủ nhận. Vài giây sau, người đàn ông quay lưng lại với toàn phòng làm việc cúi đầu xuống, vài sợi tóc xoăn rũ xuống thái dương, hắn cười hỏi với chất giọng khàn khàn: “Quả nhân sâm, ai nói với cô chuyện này?” “Trình Nhận ấy, cậu ta bảo tôi lần sau đừng tặng cho cậu ‘Tây Du Ký’ phiên bản mới làm quà kỷ niệm, nói cho cậu xem đến ngốc rồi.” Đường Diệc cười khúc khích, dừng chừng hai giây, hắn rũ mắt hỏi: “Cô ấy gọi vào di động của Nhiễm Phong Hàm?” “Mưu mô quỷ kế này của cậu thiếu chút nữa hại chết tôi. May mà tôi phản ứng nhanh, không thì bại lộ trước khi xuất sư rồi.” “Ừ.” “Cậu không tò mò tại sao cô ấy tìm Nhiễm Phong Hàm ư?” “Đính hôn, kết hôn, sắp xếp cho hai bên gặp mặt vào tối mai… Còn có thể vì cái gì?” Đường Diệc khẽ cười, “Không sao, dù sao thì qua đêm nay, bọn họ sẽ chẳng còn quan hệ gì cả.” “Làm thẳng tay như thế, cậu không sợ cô ấy cãi nhau gay gắt với cậu sao?” “…” Sau một lúc lâu im lặng. Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc ngước lên, nhìn bức tranh khổ lớn vẽ một mỹ nhân mặc trang phục hát hí trên vách tường phía sau ghế làm việc. Đôi môi xinh đẹp đỏ tươi như máu. Khóe miệng Đường Diệc cong lên, hắn cụp mắt xuống, cười. “Cãi đi.” “Tốt nhất chính tay cô ấy giết tôi.” Trong điện thoại im lặng mấy giây. “…Đồ điên.” Đầu dây bên kia mắng một câu, cúp máy. Buổi chiều, Lâm Thanh Nha quay về đoàn Côn kịch Phương Cảnh để báo danh. Điều khiến cô ngạc nhiên chính là sau một tuần không đến, rạp hát và sân sau thay đổi đến không nhận ra được ―― Rạp hát vẫn giữ lại phong cách cổ xưa vốn có, thế nhưng bàn ghế và thiết bị đều đổi mới hết. Sân sau được thiết kế lại, công nhân đi tới đi lui khuân vác đủ các loại vật liệu trang trí.
“Mấy thứ này… Đều do tập đoàn Thành Thang tài trợ?” Lâm Thanh Nha đứng ở bên cạnh cửa vào hậu trường rạp hát, nhìn cảnh các công nhân bận rộn ra ra vào vào mà choáng váng. Giản Thính Đào ở bên cạnh cười khổ: “Đúng vậy, hôm thứ hai có một nhà thiết kế đến, ở trong sân đánh giá di chuyển đồ cả ngày, hôm thứ ba thì mang rất nhiều vật liệu đến. Đang thi công từ trước ra sau từ sau ra trước.” Lâm Thanh Nha hỏi: “Giá xây dựng có đắt không?” Giản Thính Đào nói: “Bởi vì khoản tài trợ này được bên phía Thành Thang trực tiếp phê duyệt chi phí trang trí, không có sử dụng quỹ đầu tư trong đoàn, cho nên bọn tôi cũng không rõ số tiền cụ thể chi ra là bao nhiêu.” “Ôi, phiền hai người nhường đường một chút.” “Vâng, vâng, các thợ đã vất vả rồi, lát nữa ngồi xuống uống ly trà nghỉ ngơi một lát nhé.” Giản Thính Đào che chắn cho Lâm Thanh Nha và đi vòng qua bên cạnh, tránh đường cho nhóm công nhân khiêng tấm đá cẩm thạch. Đợi nhóm công nhân đi qua, Giản Thính Đào do dự chỉ vào hướng Đông Nam của sân: “Sư phụ Lâm, cô nhìn hòn đá kia kìa.” Lâm Thanh Nha nhìn qua. Rộng chừng hai ba mét, một hòn đá giống như ngọn núi đá lởm chởm vô cùng đẹp. Khác với đá bình thường là, nó có thêm cái đế hình tròn, viền màu nâu và kết cấu sáng bóng như ngọc thạch. Lâm Thanh Nha quay lại hỏi: “Đây là?” Giản Thính Đào: “Hôm thứ ba đưa đến, là do xe của trợ lý Trình đưa đến. Nghe nói chuyển thẳng từ biệt thự riêng của sếp Đường sang đây, cho chúng ta trấn sân.” “Trấn… Sân?” Lâm Thanh Nha nhìn một hai giây, khóe mắt cong cong, mang nét cười nhạt nhưng dịu dàng. Giản Thính Đào nhìn mà thất thần, hoàn hồn lại vội vàng quay mặt đi: “Nhưng thứ khác tôi không biết giá, nhưng hòn đá này, tôi nghe những người chuyển đến thì thầm với nhau.” Lâm Thanh Nha: “Sao?” Giản Thính Đào nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý, mới chần chừ giơ sáu ngón tay lên: “Bọn họ nói là ít nhất sáu con số đấy, thậm chí có thể là gần bảy con số.” Lâm Thanh Nha giật mình. Im lặng vài giây, Giản Thính Đào xấu hổ bỏ tay xuống: “Có điều, tôi cảm thấy hẳn là không đến mức đó, không phải chỉ là hòn đá sao? Ở đây cũng không phải sân sau nhà của sếp Đường, nào đáng để tốn kém như thế…” Giọng nói ngày càng nhỏ, tất nhiên là chính Giản Thính Đào cũng không chắc. Lâm Thanh Nha bình tĩnh lại, thở dài: “Tôi biết rồi.” Giản Thính Đào lo lắng hỏi: “Hay là tôi bảo bọn họ mang trở về?” “Đưa đi đâu?” “Ơ.” Giản Thính Đào cứng họng. Không ai biết nhà riêng của Đường Diệc ở đâu, một hòn đá to như thế đưa thẳng sang tập đoàn Thành Thang càng không thích hợp. Thấy Giản Thính Đào khó xử, Lâm Thanh Nha dịu dàng trấn an: “Để tôi xử lý.” “Vâng, lại làm phiền sư phụ Lâm rồi.” “Không có gì.” “…” Đoàn kịch được sửa sang lại, sửa cả sân sau và tòa nhà nhỏ. Phòng luyện tập phải sửa chữa nên nhóm học trò được nghỉ, đoàn kịch cũng tạm dừng kinh doanh. Lâm Thanh Nha không có việc gì làm nên rời đoàn kịch chuẩn bị về nhà. Cuối tuần đông người, xe cũng nhiều. Ra khỏi cửa rạp hát, Bạch Tư Tư rầu rĩ nhìn xe cộ tấp nập trên đường: “Giác nhi, tôi thấy tối nay đường về sẽ tắc lắm.” “Không vội.” “Thế cô chờ ở đây, tôi đi bãi đỗ xe lái đến đây?” “Ừm.” Bạch Tư Tư mới lấy chìa khóa trong túi ra thì nghe lấy cách đó không xa có người gọi: “Cô Lâm.” “…” Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư đều ngẩn ra, quay đầu lại nhìn. Một chiếc xe sedan màu đen bóng loáng kiểu cũ đỗ ở ven đường, một người đàn ông mặc vest đứng ở bên cạnh xe đang giữ cửa xe, cúi người ra hiệu với Lâm Thanh Nha. “Bà Mạnh muốn mời cô uống trà trưa, bảo tôi đến đây đón cô.” Gió lạnh đầu mùa tạt vào mặt. Đột nhiên Lâm Thanh Nha cứng đờ. Không khí như bị đóng băng. Bạch Tư Tư vừa mù mờ vừa lo lắng nhích lại gần Lâm Thanh Nha: “Giác nhi, bà Mạnh là ai vậy?” Hàng mi của Lâm Thanh Nha run rẩy, rũ xuống. Dường như lúc này cô mới tỉnh táo lại, giọng có chút không lưu loát: “Mạnh Giang Dao, bà nội của Đường Diệc.” “…” Bạch Tư Tư, “?!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]