🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một bên là “sống chết” của đoàn kịch, một bên là một bữa tối ngày nào cũng có, cán cân nghiêng về bên nào không cần nói cũng biết kết quả cuối cùng.
Trình Nhận lịch sự cúi người mở cửa xe cho Lâm Thanh Nha, đợi cô khom lưng vào xe xong xuôi mới đóng của.
“Trợ lý Trình.”
“…”
Giọng nói ở phía sau ngăn cản Trình Nhận ngồi xuống ghế điều khiển, anh ta vịn cửa xe ngẩng lên nhìn, sau đó mỉm cười: “Anh Nhiễm có chuyện gì à?”
Nhiễm Phong Hàm cười đáp lại: “Chẳng qua là muốn xác nhận một chút.”
“Xác nhận chuyện gì?”
“Từ lâu tôi đã nghe nói anh Đường có một trợ lý đặc biệt thân tín năng lực xuất chúng rất nổi tiếng trong giới, cũng là người sếp Đường tin tưởng nhất, không ít săn đầu người* hâm mộ muốn mời về, không ngờ…”
*Săn đầu người: Có nghĩa là người tìm kiếm nhân tài, giúp các công ty tìm những nhân tài mà họ cần. Nói cách khác là tìm kiếm tài năng xuất sắc.
Trong lúc Nhiễm Phong Hàm tạm dừng cuộc xác nhận, nụ cười trên mặt Trình Nhận không tăng không giảm, “Anh Nhiễm không ngờ cái gì?”
“Chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ, nhân vật như trợ lý Trình thế mà đích thân làm tài xế cho một người ngoài không phải anh Đường.”
“Anh Nhiễm đề cao tôi quá rồi. Tôi chỉ là người làm công, về công việc thì không khác gì với các nhân viên khác của Thành Thang cả.”
Nhiễm Phong Hàm chỉ cười không đáp.
Trình Nhận gật đầu với anh ta, xoay người lên xe.
Chiếc xe lao vào sâu trong bóng đêm ở chỗ đèn đường.
“Cô Lâm, độ ấm bên trong xe phù hợp chứ?”
“Phù hợp rồi.”
“Cô có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi đến nơi rồi tôi sẽ gọi cô.”
“…Chúng ta đang đi đâu?”
“Khách sạn Tinh Hoa trực thuộc tập đoàn Thành Thang. Mấy đêm nay tập đoàn Thành Thang có tổ chức một bữa dạ tiệc từ thiện ở đó, mấy ngày nay sếp Đường đều ở tại khách sạn.”
Lâm Thanh Nha nghe xong ngẩn ra: “Anh ấy không hề về nhà ư?”
“Công ty bận rộn, sếp Đường thường hay qua đêm ở khách sạn gần đó, thậm chí còn qua đêm ở trong phòng làm việc.”
“…Mệt như thế à.”
Không biết Lâm Thanh Nha nhớ tới chuyện gì, cụp mắt xuống, đôi mắt màu trà cũng ảm đạm.
Cô nhìn sang phía bên kia của hộp kê tay ——
Có một chiếc đệm ngồi bọc da.
Hình trứng.
Có vẻ như đơn giản hóa ghế ngồi cho trẻ con.
Lâm Thanh Nha cẩn thận suy nghĩ tác dụng, nhỏ giọng hỏi: “Cái này dành cho Tiểu Diệc đúng không?”
“Tiểu… Diệc?” Trình Nhận lộ rõ vẻ ngạc nhiên, thế nhưng một giây sau đã trở về bình thường, “Chỗ cô ngồi hiện tại chính là chỗ của sếp Đường.”
“?”
Lâm Thanh Nha trừng mắt nhìn.
Sau khi hai người im lặng trao đổi ánh mắt qua kính chiếu hậu.
Dường như hàng mi của Lâm Thanh sáng lên ý cười nhàn nhạt, cô rũ mắt: “Không phải tôi nói Đường Diệc.”
“?”
“Chẳng lẽ Đường Diệc đã đổi tên cho em ấy rồi ư?”
“…”
Sau một lúc lâu im lặng.
Mặc dù làm rắn hổ mang mặt cười nổi tiếng nhất tập đoàn Thành Thang —— trợ lý lớn như trợ lý Trình cũng không kiểm soát được biểu cảm.
Anh ta cứng đờ hỏi: “Hóa ra chú chó ấy tên là Tiểu, Tiểu…”
Đến cuối vẫn không thể nói ra một chữ cuối cùng.
Nhưng giờ cuối cùng Trình Nhận đã biết, tại sao bảy năm trước chú chó này đã đi theo Đường Diệc, như hình với bóng, tuy nhiên lại không có ai biết nó tên gì.
Tên điên quá thiện lương.
Dọa bọn họ sợ chết đi được.
Là trợ lý đặc biệt của phó chủ tịch tập đoàn Thành Thang, quả thật Trình Nhận rất bận, đặc biệt là khi dạ tiệc từ thiện đang diễn ra. Trên đường trở về, trong vòng nửa tiếng mà anh ta nhận được mấy cuộc gọi liền.
Lúc vào cửa xoay khách sạn Tinh Hoa, còn chưa đến sảnh, một người phụ trách hạng mục đã chạy đến trước mặt hai người.
“Trợ lý Trình, bên này của tôi xảy ra chuyện rồi.”
Giọng điệu của đối phương vô cùng nôn nóng, biểu cảm khó xử, song vẫn kiêng dè nhìn thoáng qua Lâm Thanh Nha, hiển nhiên không tiện nói chuyện ở trước mặt cô.
Trình Nhận cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi đã nghe sơ lược về tình hình ở trên đường. Tôi đưa cô Lâm lên lầu trước, ba phút nữa sẽ xuống ——”
“Không cần đâu.”
“?” Trình Nhận quay đầu lại.
Lâm Thanh Nha ôn hòa nói: “Tôi tự lên được, trợ lý Trình ưu tiên công việc đi.”
Trình Nhận: “Sếp Đường đã dặn dò, bảo tôi phải đưa cô đến ngoài cửa phòng.”
“…”
Lâm Thanh Nha còn chưa nói gì, người phụ trách kia đã biết “sếp Đường” trong câu này là ai, vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ nhìn Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nhìn lại: “Tôi có thể tự lo được mà?”
“…Được rồi.”
Thấy Lâm Thanh Nha kiên quyết như thế, Trình Nhận đưa thẻ dự phòng màu vàng sẫm cho cô.
Hai bên ở tách nhau ra ở sảnh.
Lâm Thanh Nha tiến vào thang máy.
Khách sạn Tinh Hoa có ba mươi tầng, phòng cho khách ở trên tầng mười, khách quẹt thẻ để lên tầng và vào phòng tương ứng. Lâm Thanh Nha ở bên trong thang máy quẹt thẻ, nút trên cùng tự động sáng lên một vòng tròn màu vàng nhạt.
Thế nhưng trên đường lên thang máy dừng lại ở tầng ba.
Lâm Thanh Nha thấy thế nhìn xuống cái nhãn nhỏ màu bạc được dán bên cạnh số 3 ghi: Hội trường.
Cửa thang máy mở ra.
Có vẻ như là ghi chú, ánh mắt của Lâm Thanh Nha còn chưa dời khỏi dòng chữ thì cô nghe thấy loáng thoáng tiếng nhạc vọng lại ngoài hành lang.
Ngoài cửa thang máy là một đôi nam nữ dán sát vào nhau, người đàn ông mặc vest, còn người phụ nữ mặc mặc váy đuôi cá dài màu tím, yếu ớt như không có xương dựa vào người người đàn ông bên cạnh.
Vẻ mặt của người đàn ông trông không tự nhiên lắm, vừa muốn khước từ vừa muốn nghênh đón: “Cha mẹ của anh vẫn còn ở đây, giờ mà rời đi thì không hay đâu, em biết mà?”
“Không sao đâu, người ta mệt mỏi quá kêu anh đỡ em lên nghỉ ngơi một chút mà anh cũng không chịu nữa à?”
Người đàn ông nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai mới gật đầu: “Được rồi.”
Hai người dựa sát nhau đi vào thang máy.
Người đàn ông bước vào mới phát hiện ở trong thang máy có người, ánh mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của người nọ dừng trên người Lâm Thanh Nha một vài giây, người nọ bị giọng nói của người phụ nữ kéo đi: “Này, ở cùng tầng với chúng ta này.”
“Ừ,” người đàn ông quay lại, sửng sốt, “Em đặt phòng ở tầng cao nhất?”
“Đúng vậy.”
“Phòng ở trên tầng cao nhất của khách sạn Tinh Hoa rất khó đặt, sao em đặt được thế?”
“À, chuyện này,” người phụ nữ cười duyên đầy quyến rũ, dựa lên vai người đàn ông, “Lén nói cho anh biết, em có quen một người chị em ở đây… Anh có biết ai là người tỏa sáng nhất dạ tiệc tối nay không?”
“Người em nói là Ngu Dao?” Người đàn ông do dự hỏi, “Tay cô ta có thể vói vào Thành Thang đúng là kỳ hạ mà?”
“Đúng vậy. Anh không nghe mọi người nói à, đêm nay chẳng khác gì buổi biểu diễn riêng mà thái tử của Thành Thang hào phóng chi một số tiền khổng lồ cho cô ta. Với cái thể diện đó, sao mà người phụ trách của Tinh Hoa không muốn lấy lòng cô ta cho được?”
“Đinh ——”
Đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra.
Lâm Thanh Nha đứng ở phía trước, đi ra ngoài một mình.
Dựa theo số thẻ phòng màu vàng sậm Trình Nhận và ký hiệu trên bảng hướng dẫn ngoài thang máy, Lâm Thanh Nha giẫm lên thảm màu xanh thẫm, đi vào hành lang bên tay phải.
Giọng nói ở không xa phía sau vọng lại.
“Hâm mộ cô ta à?”
“Họ Đường vô cùng tài giỏi, sao mà không hâm mộ cô ta cho được.”
“Em đừng vọng tưởng nữa. Ở trong giới Đường Diệc nổi tiếng là nam nữ không dính chay mặn không ăn, đành phải ngắm mấy bộ hí phục mỹ nhân, không làm gì được, giống như biến thái ấy —— cũng do phụ nữ các em tin vào cái gì mà chân ái —— tâng bốc Ngu Dao, không phải suốt quá trình hắn còn chẳng lộ mặt à?”
“Anh đang ghen tị à…”
Lâm Thanh Nha rẽ phải thêm lần nữa.
Đột nhiên tiếng trò chuyện phía sau cô im bặt.
Vài giây sau.
Người đàn ông hỏi: “Sao tự nhiên im lặng thế?”
Người phụ nữ hạ giọng, nghi ngờ nói: “Tại sao người phía trước lại đi cùng hướng với chúng ta nhỉ?”
“Đi cùng hướng thì có chuyện gì? Em ghen hả?”
“Anh thì biết cái gì… Bỏ đi, có lẽ cô ta đi nhầm.”
“Hả?”
Hướng này chỉ có hai phòng.
Lâm Thanh Nha dừng ở trước cửa phòng 3201, tiếng bước chân ở phía sau càng lúc càng gần, cộng thêm ánh mắt mãnh liệt đến không bỏ qua được.
Lâm Thanh Nha im lặng đứng đó, đợi hai người ở phía sau qua đi mới gõ cửa.
Nhưng khi tiếng bước chân cách cô không được vài mét ——
“Cạch.”
Hai cánh cửa trước mặt vang lên một tiếng động nhỏ, một cánh cửa mở ra.
Ba người ở hành lang đồng thời dừng lại.
Duy chỉ có một mình người kia là không quan tâm, lười biếng dựa vào cửa với mái tóc đen hơi xoăn ẩm ướt. Hắn mới vừa tắm gội xong, dưới ánh đèn ở hành lang, làn da mới ngâm trong nước càng thêm trắng sáng lạnh lẽo như ngọc.
Hắn mặc một chiếc áo len màu đen đơn giản, cổ áo nghiêng lệch, để lộ một đoạn xương quai xanh sắc bén gợi cảm.
Khi đuôi mắt của cặp mắt đào hoa kia nhếch lên, một giọt nước ở trên dúm tóc xoăn đen của hắn nhỏ giọt xuống chỗ thái dương, trượt vào hốc xương quai xanh.
Sáng lấp lánh, khiến người ta chói mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Thanh Nha ở ngoài cửa, đôi mắt đen tăm tối bừng sáng.
Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt.
Đồ trắng, quần dài, tóc đen như thác nước.
Không hề đổi thay, của hắn…
Yết hầu của Đường Diệc khẽ trượt, nhìn sang nơi khác, giọng khàn khàn mang theo chút trào phúng: “Tới rồi mà còn không quẹt, giữ cửa cho tôi à?”
Lâm Thanh Nha rũ mắt: “Tôi tới ký thỏa thuận.”
“…”
Đường Diệc cứng đờ.
Vài giây sau, hắn chậm rãi quay đầu lại, con ngươi đen láy dán chặt lấy cô.
Đường Diệc nhanh chóng hiểu ý Lâm Thanh Nha, cảm xúc dâng trào dưới đáy mắt bị hắn mạnh mẽ áp chế xuống.
“Vào đi.”
Giọng của hắn vừa trầm lại khàn.
Lâm Thanh Nha không ngước mắt lên, giọng vẫn khe khẽ như cũ: “Không làm phiền anh Đường đây nghỉ ngơi, tôi ký xong sẽ về ngay.”
“…Về đâu?”
Đường Diệc bước lên một bước, dễ dàng tiến đến trước mặt cô. Hắn đứng thẳng người, cao hơn cô gần hai mươi centimet, khi áp sát như thế, như thể bất kỳ lúc nào chiếc cằm cũng có thể hôn vào trán cô.
Có điều giọng nói kia thì lạnh lùng và đầy ác ý.
“Vội về với vị hôn phu sắp chết của mình à?”
“…”
Lâm Thanh Nha nhíu mày, ngước mắt lên.
Đường Diệc lại cười.
Nhìn đôi con ngươi của cô chứa mỗi hình bóng mình, hắn cúi người nhìn cô, thì thầm: “Có lẽ anh ta không chết ngay được nhưng đoàn Côn kịch của cô thì chưa chắc.”
Khoảng cách gần quá.
Dường như Lâm Thanh Nha ngửi thấy mùi dầu gội còn sót lại trên mái tóc ướt sũng của hắn, không khí đều tràn ngập mùi hoa súng thơm ngát đầy mê hoặc.
Lâm Thanh Nha từ tốn nói: “Tôi tới rồi. Đưa thỏa thuận cho tôi.”
“Đưa thỏa thuận cho cô?”
“Ừm.”
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ khàn khàn.
Giọng của tên điên ngày càng gần, như thể rất thâm tình: “Cô xem chỗ này của tôi là hội sở của mấy cậu ấm à, cô là kim chủ, cô quyết định hết thảy?”
“——”
Mới đầu Lâm Thanh Nha không hiểu.
Đường Diệc cũng không hề giấu giếm, trong giọng như có một cái móc câu nhỏ, chỉ hơi thở thôi cũng đã khiêu khích trái tim người khác.
Ngay sau đó, Lâm Thanh Nha hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng lùi về sau một bước.
Cô nhớ ở hành lang còn có người khác.
Thế nhưng một bước này đã hoàn toàn cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng của tên điên.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo tối tăm đi: “Giấy thỏa thuận ở trong phòng làm việc, hoặc là cô đi vào ký, hoặc là tôi đi vào xé —— cô chọn đi.”
Lâm Thanh Nha ngừng nhìn hắn.
“Không tin?” Đường Diệc cười, xoay người, “Được thôi, tôi xé ngay.”
“——”
Lâm Thanh Nha theo phản xạ giơ tay giữ chặt người xoay người đi ở trước mặt.
Nhân lúc anh ta đờ người ra, Lâm Thanh Nha buông tay, lách người vào phòng.
Bóng người ở lối vào không đi vào trong phòng.
Đường Diệc rũ mắt, khóe môi cong lên.
Thoáng chốc cảm xúc vừa giận vừa điên cuồng chìm xuống nơi đáy mắt, trở lại dáng vẻ lười biếng khi vừa mới bước ra.
Hắn nắm tay nắm cửa định đóng cửa lại, cái liếc mắt sau cùng thoáng nhìn thấy có hai người đứng ở góc hành lang.
Người đàn ông nọ bị ánh mắt hắn quét qua cứng đờ cả người, vô thức kéo căng vai, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Đường, anh Đường, buổi tối tốt lành… Vừa rồi, người vừa rồi là, là…”
Đường Diệc dừng lại.
Đôi mắt thâm tình trời sinh rũ xuống, hắn cười như không cười: “Sao, chưa từng thấy gái điếm đến tận cửa?”
“?”
“Vào trong tham quan chứ?”
“——”
Hai người ở ngoài cửa rùng mình, đồng loạt lắc đầu.
“Ha.”
Đôi môi mỏng xinh đẹp của tên điên nhếch lên, ý cười lạnh đi.
Ầm.
Cửa đóng chặt lại.
—————
Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thanh Nha: Tiểu Diệc
Tiểu Diệc: Gâu! (phấn khởi)
Đường Diệc: Gâu! (càng phấn khởi hơn)
Trình Nhận: …?
(Có cái gì đó kỳ lạ trà trộn vào đây thì phải.jpg)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.