“Thiếu gia, ngài muốn đưa con bé đó sang Pháp thật sao?”
“Tôi đã cho người sắp xếp xong cả rồi. Thời gian 8 giờ sáng thứ hai tuần sau cậu sẽ cùng nó sang Pháp.”
Mao Vũ vừa nghe Ngạo Lăng Cẩn nói, nhất thời hơi ngạc nhiên.
“Tôi?”
“Phải, là cậu!” Ngạo Lăng Cẩn ngắn gọn đáp, đi đến ghế lớn ngồi xuống, tư thái có chút tuỳ tiện.
“Đưa nó rời khỏi Bắc Kinh một thời gian, đợi sau khi vụ việc của Trịnh gia lắng xuống thì đưa nó về đây.”
“Cậu, phải luôn giám sát nó thật kĩ cho tôi. Chú ý xem nó có dấu hiệu hồi phục trí nhớ hay không?”
“Nếu..hồi phục trí nhớ thì..” Mao Vũ muốn nói, nhưng đến đây thì do dự.
Ngạo Lăng Cẩn rít một hơi thuốc dài, giọng nhàn nhạt, kiệm lời đến mức tàn nhẫn.
“Giết!”
…
“Rõ ràng lúc đó, ngài ấy đã vô tình đến như vậy kia mà. Tại sao bây giờ ngài ấy lại có thể..”
Mao Vũ ngồi ở băng ghế sau hoa viên, vô thức nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Ngạo Lăng Cẩn vào chín năm trước. Mao Vũ vẫn còn nhớ rất rõ, ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn khi ấy đã lạnh lùng và tàn nhẫn như thế nào khi nói ra câu ấy.
Chín năm trước chẳng phải Ngạo Lăng Cẩn đã từng mang ý định sẽ giết Lam Hạ hay sao. Vậy mà giờ đây, Ngạo Lăng Cẩn lại đem lòng yêu chính người mà anh đã từng muốn ra tay sát hại.
“Thật nực cười!”
Mao Vũ cười khổ, âm thanh nhỏ nhặt khẽ hoà vào màn đêm tĩnh lặng. Cậu ngồi ngã người ra sau, đầu cơ hồ ngửa lên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-cuong-chiem-doat/1516971/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.