“Tình hình thế nào?”
“Không có gì đáng ngại thưa ngài!”
Vừa nói, vị bác sĩ trẻ vừa rút mũi tiêm ra khỏi cánh tay Lam Hạ. Xử lý dụng cụ xong, anh ta mới quay sang tiếp lời.
“Tiểu thư do cơ thể suy nhược cho nên mới ngất đi. Đợi sau khi tiểu thư tỉnh dậy, ngài có thể cho tiểu thư uống số thuốc này để bồi bổ sẽ ổn thôi.”
Ngạo Lăng Cẩn đứng cạnh cửa sổ lớn, trong vài giây không nói gì cho đến khi vị bác sĩ kia chuẩn bị rời khỏi, anh mới lên tiếng. Nhưng với loại ngữ khí mang tính đe doạ tuyệt đối.
“Bác sĩ Roger, sau khi rời khỏi đây, mọi việc cậu hiểu phải làm sao rồi chứ?”
Chỉ vừa khoác chiếc áo măng tô lên người, nhưng Roger Jendly lại đột ngột thấy sau gáy mình ớn lạnh lạ thường. Anh ta nhìn Ngạo Lăng Cẩn với loại ánh mắt khá e dè, rồi mới cúi đầu đáp.
“Tôi hiểu thưa ngài! Chuyện này sẽ được giữ kín. Tôi còn có việc, xin phép!”
Ngạo Lăng Cẩn không nói thêm, chỉ đợi sau khi tiếng đóng cửa truyền đến mới quay người lại. Anh nhìn sang Lam Hạ, khí sắc trên mặt liền tối đi vài phần.
“Chết tiệt! Sơm muộn sẽ phát điên mất thôi!”
Khẽ thở hắc một hơi, Ngạo Lăng Cẩn khó chịu mắng một câu. Trong đầu vẫn còn đâu đó vang lên câu nói cuối cùng trước khi Lam Hạ bất tỉnh.
Thêm một lần nữa, lời nói ấy của Lam Hạ hệt như biến thành một đoạn xích lớn, luôn phiên siết lấy tâm trí Ngạo Lăng Cẩn mỗi lúc mỗi chặt. Anh thực sự không sao rũ bỏ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-cuong-chiem-doat/1516963/chuong-53.html