Chương trước
Chương sau
“Lam Hạ, đêm nay tôi sẽ nhắc cho em nhớ, em thực sự là của ai!”
Ngạo Lăng Cẩn tức giận gầm thét, bàn tay bạo loạn muốn cởi bỏ chiếc quần trên người Lam Hạ. Nhưng có lẽ anh hơi phân tán, cho nên lại sơ suất để cô vùng vẫy, thoát khỏi tay anh.
Lam Hạ vừa hay thoát ra đã vội lao về phía cửa. Nhưng cô còn chưa kịp đưa tay ra thì từ phía sau, Ngạo Lăng Cẩn đã tóm được cô.
Hai cánh tay to lớn ấy hệt như một đoạn xích khổng lồ, siết lấy toàn bộ cơ thể cô, khiến cô dù dùng hết sức cũng chẳng tài nào thoát được.
“Bỏ ra! Cha nuôi, người điên rồi! Bỏ con ra!!!”
Lam Hạ hoảng loạn gào khóc, trên mặt đã tràn ngập sợ hãi.
Chợt từ vành tai truyền đến thứ hơi thở nóng rực, loại hơi thở này nghe qua hệt như âm thanh của thú dữ đang khẽ gầm gừ trong bóng đêm. Hơi thở ấy cường liệt vây lấy tâm trí Lam Hạ, cơ thể không tự chủ liền run lên vài lần.
“Em lại muốn một lần nữa trốn tránh tôi sao Lam Hạ?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm thấp vang lên, mang theo sự ngông cuồng đang cuộn trào như sóng phủ lấy tai Lam Hạ.
Anh siết lấy người Lam Hạ, thuận tiện đặt vào sau gáy cô một cái hôn đầy nhẫn nại.
Mà Lam Hạ lại vô cùng nhạy cảm, căng thẳng cảm nhận một trận tê dại chạy dọc khắp cơ thể.
Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến, Ngạo Lăng Cẩn lại có thể chính miệng thốt ra những lời này vơi cô. Chẳng lẽ Ngạo Lăng Cẩn chưa từng nhận ra, cô đã phải khổ sở đến mức nào để cố găng che đậy cảm xúc của bản thân mỗi lần đối diện với anh.
Ngạo Lăng Cẩn trách cô vì sao luôn trốn tránh anh, vậy anh rốt cuộc có hiểu được trốn tránh anh chính là đièu duy nhất mà cô có thể làm để ngăn chặn tình cảm đang không ngừng lớn lên trong tim mình hay không?
Loading...

Mối quan hệ này có ai mà chấp nhận được, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy như thế này là cực kì sai trái.
Lam Hạ không muốn, ngàn lần cũng không bao giờ muốn chứng kiến cảnh cái tên Ngạo Lăng Cẩn sẽ bị người đời chửi rủa và nhục mạ chỉ vì yêu cô.
Nhưng tình cảnh bây giờ cô phải làm sao mới được đây?
Lam Hạ bật khóc, nhất thời bị chính mớ cảm xúc hỗn loạn kia bức đến gục ngã. Tại sao mọi thứ trên đời này lại có thể đối xử với cô theo cái cách khắc nghiệt đến vậy?
Cô yêu Ngạo Lăng Cẩn, nhưng tại sao ngày hôm nay khi nghe chính miệng anh nói ra những lời này, cô lại chỉ thấy đau đớn và sai trái vô cùng.
“Bỏ con ra..cha nuôi…con xin người…”
Giọng Lam Hạ nức nở, nghẹn đến khó nghe.
Ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn lắng xuống, trong thâm thuý lại mang đầy cố chấp.
Trong suy nghĩ lúc này của Ngạo Lăng Cẩn, giây phút anh nhìn thấy nước mắt Lam Hạ rơi xuống kèm theo những lời cầu xin kia, anh thực sự giận đến phát điên.
Ngạo Lăng Cẩn cho rằng, Lam Hạ vẫn đang nhất quyết chối từ anh chỉ vì trong lòng cô đã có Nguỵ Thái Văn.
“Bỏ em ra, để rồi em sẽ rời xa tôi và chạy đến bên cạnh tên đó hay sao?”
Lam Hạ thoáng nghe thấy giọng của Ngạo Lăng Cẩn, không cần nhìn cũng biết anh đang chuẩn bị phát tiết. Điều này càng làm cô hoảng sợ, cho nên mới điên cuồng kháng cự.
“Không, không phải! Cha nuôi…người mất trí rồi sao?”
Bỏ ngoài tai những lời của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn đã bất ngờ bế lấy cô, mang cô trở về giường rồi lại dùng lực đàn áp.
“Đừng…xin người mà cha nuôi…”
Lam Hạ sợ hãi khóc tức tưởi, nhưng sắc mặt Ngạo Lăng Cẩn phía trên lại bình thản đến lạnh người.
Anh ngự trên người Lam Hạ, thân thể cao lớn dễ dàng khoá chặt mọi sự chống cự của cô.
Ngạo Lăng Cẩn nhìn Lam Hạ vài giây, sau đó mới ung dung cởi áo, trên môi lộ ra muôn phần giận ý.
Lạnh lùng nói: “Lam Hạ, em thực sự ngốc đến vậy? Tình cảnh thế này, em còn có thể gọi tôi hai tiếng cha nuôi?”
Lam Hạ nhìn thấy ngón tay Ngạo Lăng Cẩn đang từng chút cởi bỏ từng cái khuyu áo mà trừng mắt kinh hãi. Cô cố gắng lắc lư thân người muốn thoát nhưng không thể, cổ họng cũng vì hoảng sợ mà nhất thời cứng đơ không nói đuọc gì, chỉ biết kháng cự trong vô thức.
“Cha nuôi…”
Lam Hạ nức nở vừa mở miệng, nhưng đột nhiên Ngạo Lăng Cẩn lại nổi điên, ghì chặt lấy cằm cô mà tức giận quát lớn.
“Câm miệng! Em hãy thôi gọi tôi bằng hai tiếng cha nuôi chết tiệt ấy đi! Tôi không muốn làm cha nuôi của em, từ trước đến nay đều không muốn! Em nghe rõ chưa?”
Ngạo Lăng Cẩn vưa dứt lời, toàn bộ nhẫn nại trong lòng cuối cùng cũng mất sạch. Anh kiềm hãm thân người Lam Hạ, sau đó liền hung hăng chiếm lấy môi cô.

Lam Hạ hãi hùng, rất nhanh đã cảm nhận được lửa giận đang từng chút tan đậm trên môi mình. Cô nhíu mày, hơi thở phút chốc tưởng chừng đã bị Ngạo Lăng Cẩn hút cạn.
Đây không phải lần đầu tiên cô bị Ngạo Lăng Cẩn ép buộc, nhưng lại là lần đầu cô hứng chịu sự căm phẫn từ môi anh.
Ngạo Lăng Cẩn hôn Lam Hạ, hôn lâu và sâu đến mức làm tinh thần cô tan ra không rõ. Trong vô thức, cô hoảng loạn chạm vào lưng anh, không ngờ lại bị sức nóng đang tản ra trên da thịt anh khiến cho sững sờ.
Lam Hạ mơ hồ xâu chuỗi lại toàn bộ những lời mà Ngạo Lăng Cẩn đã nói. Cô mới bàng hoàng nhận ra, đêm nay Ngạo Lăng Cẩn sẽ thực sự không buông tha cho cô.
Cô thật lòng yêu Ngạo Lăng Cẩn, nhưng tại sao anh lại có thể tàn nhẫn đối với cô thế này? Tại sao anh không thể dịu dàng với cô, mà lại dùng phương thưc thô bạo như vậy để ngang tàn chiếm đoạt.
“Không…”
Lam Hạ khóc nấc, cổ họng đã nghẹn đến mức không thể phát ra tiếng. Hình ảnh Ngạo Lăng Cẩn trước mắt cô hiện giờ đã nhạt nhoà đi rất nhiều, hệt như tất cả những điều tốt đẹp nhất mà cô đã nghĩ về anh bấy lâu đều đang từ từ biến mất.
Ngạo Lăng Cẩn không bận tâm đến sự phản kháng yếu ớt ấy của Lam Hạ, trong mắt anh lúc này đã chiếm hết mười phần giận dữ.
Ngay giây phút này, Ngạo Lăng Cẩn chỉ muốn phát tiết lên người Lam Hạ mà thôi.
“Em thực sự yêu hắn ta sao?”
Ngạo Lăng Cẩn nóng giận hỏi, một ngón tay đã đặt ngay lối vào ướt đẫm.
Anh biết rõ Lam Hạ chỉ vừa trải qua một trận kịch liệt đêm qua, hôm nay thân thể chắc chắn động vào sẽ rất đau.
Nhưng…
“A..”
Ngạo Lăng Cẩn không hề dừng lại, ngón tay một lực đã cắm sâu tận bên trong.
Lam Hạ đau đến toàn thân run lên, cả đầu cũng cơ hồ ngửa lên cao. Tay cô vô thức cấu chặt lấy lưng Ngạo Lăng Cẩn, cắn răng bật ra một đoạn âm thanh nhỏ.
“A..đau..đau quá! Cha nuôi…xin người…con van xin người…dừng lại…”
“Đau sao?”
Ngạo Lăng Cẩn hỏi, trên môi lộ ra ý cười đầy cay nghiệt. Anh tiếp tục cắm sâu hơn, cả âm thanh ướt át bên dưới cũng vang lê rõ mồn một.
“Vậy em đã quên thật rồi Lam Hạ! Đêm qua khi tôi tiến vào bên trong em, nỗi đau đầu tiên ấy còn nhiều hơn như vậy gấp nhiều lần!”
Câu nói của Ngạo Lăng Cẩn chẳng khác gì một tiếng nổ lớn vừa chạy qua tai Lam Hạ. Đầu óc cô choáng váng, cố gắng hình dung để hiẻu được lời mà Ngạo Lăng Cẩn đã nói.
Lần đầu tiên của cô?
Vậy giấc mơ đêm qua cô đã thấy đã thực sự xảy ra rồi sao? Và người đàn ông mập mờ xuất hiện trong khung cảnh nóng bỏng ấy…chính là Ngạo Lăng Cẩn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.