“Không…không phải!”
Lam Hạ bối rối, muốn kéo chăn lên thì Ngạo Lăng Cẩn đã ngang ngược giữ chặt.
Anh nhíu mày nhìn cô: “Vậy tại sao phải tránh mặt ta?”
Câu hỏi của Ngạo Lăng Cẩn một phát đã bốc hết tim gan cô ra, nhưng không thể để lộ lên trên mặt được.
Lắc đầu, Lam Hạ cố chối: “Không có!”
“Vậy à!?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm xuống.
Thấy Lam Hạ gật gật, anh mới nói: “Vậy thì tốt! Vài giây trước ta còn nghĩ, liệu ta có làm gì khiến con sợ hãi đến mức phải né tránh như vậy hay không?”
Lời mà Ngạo Lăng Cẩn vừa nói hệt như một hồi chuông lớn vang lên trong đầu Lam Hạ. Bao nhiêu hình ảnh nóng bỏng đêm ấy đều một lúc ùa về, cả mùi vị nam tính kia dường như vẫn còn đọng lại trên môi cô.
Bất giác Lam Hạ đỏ mặt, vội cúi xuống, giọng nhỏ xíu.
“Cha nuôi, người cần gặp con là có chuyện gì sao?”
Nhận ra sự ngượng ngùng của cô, Ngạo Lăng Cẩn thích thú trong lòng, thông qua ánh mắt trầm lặng mà nhìn chằm chằm vào cô.
Anh nói: “Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là ta có chút thắc mắc, không hiểu tại sao áo khoác của con lại ở trong phòng ta?”
“Áo…áo của con!?”
Lam Hạ giật mình ngẩng đầu, trước mắt đã thấy Ngạo Lăng Cẩn cầm trong tay chiếc áo voan của mình.
Nhớ lại đêm hôm trước,trong lòng liền chấn động, cả người suýt không giữ được bình tĩnh mà run lên.
Nhìn vào thứ Ngạo Lăng Cẩn đang cầm, Lam Hạ gượng cười: “Phải…phải rồi! Sao áo của con lại ở trong phòng của cha nuôi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-cuong-chiem-doat/1516937/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.