” Xem cô tội nghiệp như vậy, tôi để chồng mới của tôi chở cô đi một đoạn”. Thấy Thư Tâm cúi đầu xuống, Tống Văn còn tưởng rằng cô thương tâm đến mức khóc, nên đi tới kéo cô dậy ” Đứng lên, đừng nói tôi bắt nạt cô”.
Thư Tâm ngẩng đầu, trên mặt không có nước mắt, chỉ mím môi cười nhẹ với cô ấy ” Không cần, có người tới đón tôi”.
Tống Văn tưởng rằng cô cứng đầu sĩ diện nên mặc kệ cô, khoác tay người đàn ông đi ra cửa, hừ lạnh một tiếng.
Đi chưa được mấy bước, một người đàn ông vội vàng tông cửa tiến vào, suýt chút nữa đã đụng trúng cô ấy.
Tống Văn cau mày chửi rủa ” Anh bị mù à!”
Nhưng lại nhận ra bóng lưng của người đàn ông.
Lăng Thiệu chạy đến bên cạnh Thư Tâm, nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu kiểm tra chân cô.
Khuôn mặt Thư Tâm có chút đỏ, cô vươn tay muốn kéo anh lên.
Anh không đứng dậy, kiểm tra chân cô cẩn thận và chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn, đau lòng mà hôn hôn lên mảnh gạc trắng đang quấn chân cô.
Cô đỏ mặt đến mức không chịu được, tay nhỏ đấm anh một cái, người đàn ông mang túi cô lên cổ, cầm lấy giày, đem người bế kiểu công chúa rồi bước ra khỏi cửa.
Thẳng đến khi ra ngoài, anh vẫn không để ý thấy Tống Văn đang đứng ở cửa.
Tống Văn trong lòng không tin, cười cười, cười ra nước mắt.
Cô từng nghĩ Lăng Thiệu là một người không có tình cảm, không bao giờ quan tâm đến người khác, ích kỷ lại tư lợi, khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-yeu-duong-vung-trom/658079/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.