Thư Tâm buổi chiều ngày hôm sau mới đến công ty.
Dấu vết trên người hơi đậm, thắt lưng cũng hơi đau, sau khi nghỉ ngơi, cô phủ một ít phấn để che dấu vết, rồi xách túi đi đến công ty.
Cô lo lắng Hứa tổng sẽ nhân cơ hội này để đuổi việc cô.
Nhưng khi đến công ty thì mọi chuyện êm xuôi, không ai tìm cô tra hỏi, Hứa tổng cũng không hề ngáng chân cô, càng không cắt bớt chi phí đi ra ngoài của cô.
Mason hết lời khen ngợi Thư Tâm, tại cuộc họp, mọi người đều tuyên dương cô, một đồng nghiệp nói với cô rằng lần này có thể nhận được ít nhất là hai vạn.
Thư Tâm trong lòng vui sướng, cười nói cảm ơn đồng nghiệp, quay trở lại bàn làm việc bắt đầu kiểm tra tư liệu và viết báo cáo.
Hai tháng nay Hứa tổng cũng không tìm cô tra hỏi, Thư Tâm dần dần an tâm, cô cũng chính thức từ thực tập trở thành nhân viên chính thức.
Nhưng thật ra, Lăng Thiệu vẫn còn lo lắng về Hứa tổng, mỗi ngày sáng và tối đều đến đón cô, nếu cô có hẹn phiên dịch gặp gỡ với khách hàng, anh sẽ xin nghỉ để đi cùng cô bay qua bên đó, buổi tối anh vẫn ngủ trên mặt đất, bảo vệ cô như một chú chó săn trung thành.
Cô ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng ngọt ngào như đường mật tan ra.
Ngày được nhận chính thức, cô mời Lăng Thiệu đi ra ngoài ăn cơm.
Hai tháng qua hai người ở chung rất hoà thuận, ban ngày Lăng Thiệu đưa cô đi làm, cả hai trên xe cùng nhau nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-yeu-duong-vung-trom/658076/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.