Buổi tối Thư Tâm trở về nhà trước, Tống Văn mệt nằm liệt trên ghế mát xa, thấy cô trở về với rất nhiều thứ trên tay, ngạc nhiên hỏi " Cậu mua à? Hay là ai đã đưa chúng vậy?"
Thư Tâm không muốn mang về, nhưng Lăng Thiếu nói, mang về đi, không sao đâu, Tống Văn sẽ không nghĩ nhiều.
Cô phải mang theo chúng trở về.
"Tớ tự mua". Thư Tâm cúi đầu thay giày.
" À" cũng không biết Tống Văn có tin hay không, cô ấy quay đầu không nhìn nữa.
Thư Tâm đi nấu cơm, chuẩn bị xong liền hỏi cô ăn hay không, Tống Văn xua tay " Không được, mình phải giảm cân".
" Cậu gầy như vậy mà vẫn giảm ư?" Thư Tâm không khỏi nhìn cô một cái " Tống Văn, cậu thật sự thực ốm đó".
Tống Văn nhéo nhéo eo của mình " Chính là trên bụng tớ có thịt a~".
Thư Tâm muốn nói đàn ông thích ăn thịt một chút, lời nói vừa đến bên miệng, cô nhớ đến cảnh Lăng Thiệu hôn lên eo và bụng của mình, tai cô đỏ bừng lại ngậm miệng không nói nữa.
Cơm nước xong, cô đi tắm, Lăng Thiệu trở lại với bộ dụng cụ thể thao.
" Ai, bạn của em hôm nay không thích hợp a.....cậu ấy mua rất nhiều quần áo rất đắt tiền" Tống Văn khẽ hỏi Lăng Thiệu " Cậu ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?"
" Anh cũng không biết" Lăng Thiệu cố ý nói " Nói không chừng là được bao nuôi"
" Vô lý, cho cậu ấy thêm mấy lá gan cũng không dám". Tống Văn bĩu môi " Thư Tâm đặc biệt bảo thủ, thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-yeu-duong-vung-trom/658021/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.