- Ái Phi!
Giọng nói này? Lại là hắn nữa sao? Mới sáng sớm tinh mơ đã chạm mặt nhau rồi. Gia Linh bây giờ mới hiểu được câu cuối cùng con gấu chết bầm đó để lại là gì. Cô từ từ xoay người, nở nụ cười gượng gạo với hắn.
- Xin chào buổi sáng!
Cô đưa tay vẫy vẫy chào hắn, bây giờ cô rút kinh nghiệm sẽ không nhìn vào mắt hắn nữa, bởi vì ánh mắt hắn là cái hố tử thần. Nếu nhìn vào chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại được mà mất ý thức mất. Thấy Gia Linh có biểu hiện lạ, hắn liền bước tới nâng cằm cô lên.
- Nàng né tránh ta?
Giọng nói âm trầm, khàn đặc có điệu bộ đe doạ cô. Gia Linh sợ nhất là giọng nói này của hắn, cô nhanh chóng phủ nhận lắc dầu lia lịa.
- Nào có! Nào có! Ta làm sao dám né tránh ngài. Ta chỉ là cảm thấy ngạc nhiên, một buổi sáng không trăng không sao như thế này mà ngài cũng đi dạo?
Ôi mẹ ơi, cô bị hắn làm cho lúng túng cực độ, không biết bản thân đang nói cái gì. Lại còn một buổi sáng không trăng không sao, đôi mắt này của hắn đúng là lợi hại thật. Bây giờ Gia Linh chỉ ước có một cái hố cho cô chui xuống đó mà thôi. Đúng là mất mặt!
- Nàng mất bình tĩnh vậy rồi sao?
Giọng điệu này của hắn rõ là đang trêu chọc cô. Gia Linh mặt đỏ bừng, miệng mấp máy không nói nên lời, chuẩn bị quay mặt rời đi thì bị hắn nắm chặt cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-vuong-gia-phuc-hac/2627580/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.