- Haha! Được thôi, muội luôn sẵn sàng chơi với tỷ mà.
Phi Phi cười ha hả khoác tay lên vai Gia Linh, cả hai vui vẻ đi tới tửu lầu gần đó. Vừa đi đến trước cửa quán thì hai người nha hoàn nhỏ tiếng nhắc nhở.
- Nương Nương! Không được đâu ạ. Nếu Vương Gia mà biết được sẽ không vui.
Nghe xong Gia Linh có chút khó chịu, hắn không vui thì liên quan gì đến cô chứ? Cuộc sống của cô thì để cô tự quản, mấy người đó có quyền can thiệp sao? Cô gắt gỏng lên tiếng:
- Ây da! Mấy người làm ơn đi về đi. Ta thấy phiền lắm đó, hôm nay ta muốn chơi đùa với tiểu muội ta một chút cũng không được sao! Các người là đang kháng lệnh ta đó.
Bọn nha hoàn liền run lẩy bẩy, cúi đầu xin tạ tội.
- Nô tì không dám! Xin Nương Nương thứ tội.
- Vậy thì mau đi đi!
GIa Linh xua tay ý bảo họ đi về đi, cô liền xoay qua Phi Phi kéo tay đi vào trong. Đã bao lâu rồi cô mới được thoải mái như vậy chứ! Hôm nay phải “quẩy” cho đã cô mơi vừa lòng.
Gia Linh và Phi Phi ngồi xuống bàn ăn, xung quanh rất nhộn nhịp, ồn ào. Gia Linh đảo mắt nhìn xung quanh một loạt, cô khẽ lắc đầu. Cổ đại cũng thật ăn chơi quá đi mất, ở đây khác nào là quán bar? Chỉ là không có âm nhạc thôi. Đang trầm tư nhìn xung quanh thì cô bị làm cho giật mình bởi cái tật hay nói lớn của Phi Phi.
- Tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-vuong-gia-phuc-hac/2627577/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.