Gia Linh dần dần khuất bóng khỏi anh, cô đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm người nam nhân đó. Chỉ vừa gặp đây hắn đi đâu được chứ? Cô khó chịu nhăn mặt nhìn xung quanh hồi lâu, vừa xoay lưng chán nản định rời đi thì bị Minh Hạo làm cho giật thót mình, ngã nhào ra sau cũng may là có cánh tay rắn chắc của anh đỡ lấy. Từ khi nào hắn lại đứng sau lưng cô thế kia, Gia Linh trừng to mắt nhìn hắn, đẹp quá rồi! Gương mặt anh tuấn tiêu soái toát lên khí thế phi phàm của một vị tướng. Hắn nhanh chóng đỡ cô dậy, Gia Linh cũng vì vậy mà lấy lại được tinh thần lắc đầu qua lại phủ nhận cảm giác vừa rồi của bản thân. Sau đó liền nhìn anh nở nụ cười thân thiện, chưa kịp mở miệng nói lời nào thì anh đã ngắt ngang:
- Tham kiến Vương Phi!
Nhìn vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, Gia Linh biết là hắn đang giận dỗi vì lần trước cô nói những lời đau lòng như vậy với hắn. Cô bày ra bộ mặt khó xử cắn chặt môi, nở nụ cười gượng gạo với anh:
- Anh trai nè! Thật ra anh đừng hiểu lầm, sự việc lần trước là ta sai, không nên nói những lời đó với anh! Cho ta xin lỗi đi có được không?
Dù cách xưng hô của cô có chút lạ thường, nhưng Minh Hạo cũng chẳng quan tâm anh chỉ biết cô vừa xin lỗi anh, vị tướng vĩ đại như anh đây cũng không thể đi trách móc nữ nhân, đặc biệt là người anh hết mực yêu thương. Minh Hạo liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-vuong-gia-phuc-hac/2627570/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.