Vừa nghe dứt câu nói của Mặc Nhiễm, ai nấy cũng đều nghiêm mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc và lo lắng. Minh Hạo ở gần đó nhanh chóng nhận ra sự việc hoảng hốt lên tiếng nhưng gương mặt vẫn giữ được nét lạnh lùng và dũng mảnh của vị tướng quân đứng nhất nhì triều đình.
- Gia Linh? Nàng ấy đi đâu rồi?
Không khí xung quanh bỗng nhiên im bặt, không một ai dám cất tiếng nói đáp lại lời của Minh Hạo tướng quân. Nhiệt độ xung quanh bọn họ giảm đi rõ rệt, một cái lạnh đến tận xương tủy, ánh mắt sắc lạnh của hắn như đang vô hình xé nát tim gan bọn lính kia ra làm trăm mảnh. Vài giây sau, tất cả lấy lại được bình tĩnh nhanh chóng theo lời phân phó chia nhau ra tìm Gia Linh, một nửa đi theo Minh Hạo, nửa kia đồng loạt bước theo sau Mặc Nhiễm. Cả khu rừng đều có tiếng gọi như từ cõi mơ theo gió vọng khắp nơi:
- Gia Linh! Nàng ở đâu? Mau trả lời Bổn Vương!
- Vương Phi! Người đang ở đâu?
Khắp tứ phía đều có người kêu gọi tên nàng, nhưng chỉ tiếc là nàng bây giờ chẳng còn ở đây nữa. Ở ngọn núi Thiên Sơn đầy rẩy mối nguy hiểm liên quan đến sống chết thế này, một tấm thân nữ nhân nhỏ nhắn còn đang nằm bất tỉnh dưới tấm lá khô trong cái chòi nho nhỏ có bốn gốc cây to dựng lên và một mái che lộp bằng lá khô phía trên. Gia Linh nằm đó từ từ mở nhẹ hàng mi, chưa còn tỉnh táo hẳn cô đã nghe được xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-vuong-gia-phuc-hac/2627558/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.