Chương trước
Chương sau
Sau một hồi lâu chống chọi với hàng loạt mũi tên sắc nhọn đó, cảm thấy xung quanh không còn nguy hiểm, hai người nam nhân mới bình tĩnh được, hít một hơi thật sâu nhìn nhau.

- Chúng ta có lẽ phải đặc biệt cảnh giác hơn rồi! - Minh Hạo cất giọng trầm khàn có chút mệt mõi vì thiếu nước. Từ lúc tìm thấy Gia Linh, y luôn nhường hết phần tốt nhất cho nàng, ngay cả nước cũng chỉ uống được một ít. Cầm cự đến giờ phút này cũng là một nam tử hán.

Mặc Nhiễm không đáp lời, chỉ gật nhẹ đầu. Bước chân cẩn thận chậm rãi tiến về phía trước, trong lòng y bây giờ không khỏi lo lắng cho nữ nhân nhỏ nhắn của mình, rõ ràng nơi này nguy hiểm như vậy nàng lại biến mất một lần nữa. Hai người cứ đi mãi như vậy đến khi thấy được luồn sáng mơ hồ loé lên phía trước, Mặc Nhiễm đi trước chợt dừng bước, cất giọng không lớn cũng không nhỏ cảnh báo:

- Phía trước có thứ gì đó vừa loé sáng! Cẩn thận một chút.

- Được! - Minh Hạo nghe thế ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm phía trước, ngay lúc này chỉ có thể hợp tác lẫn nhau bỏ qua những chuyện ngày thường để tìm lại nàng, hoàn thành nhiệm vụ trở về những ngày tháng bình yên. Tiếp tục bước lên phía trước cho đến khi xuất hiện một không gian rộng lớn khác, trước mặt là một hồ nước trong vắt, phía dưới còn có tảo biển màu xanh ngọc lấp lánh, nó lại loé sáng lên một lần nữa rồi nhanh chóng vụt tắt, lúc bấy giờ hai nam tử mới thở phào nhẹ nhõm.

- Thì ra là tảo biển! - Minh Hạo thở phào cứ ngỡ chẳng có chuyện gì xảy ra, lại thấy được mặt nước trong vắt khiến cơn thèm khát của y lại nổi lên, vừa bước chân đến ngón tay vừa chạm vào mặt hồ, cơn lạnh buốt từ mặt nước truyền từ đầu ngón tay đến khắp thân thể. Y giật mình nhanh chóng rút tay lại, Mặc Nhiễm đứng cách đó không xa cũng nhận ra sự kì lạ liền lên tiếng cảnh báo đồng thời nắm lấy y phục của Minh Hạo kéo hắn lùi về sau.

- Nguy hiểm! Hồ nước có vấn đề!

Thấy đối phương khẩn trương, Minh Hạo cũng đặc biệt cảnh giác, ánh mắt nhìn chăm chăm mặt hồ xem có động tĩnh gì hay không, thật sự lúc bây giờ y mới nhận ra Vương Gia văn võ song toàn người đời truyền miệng nhau là thật, khí thế ngất trời, khẩu khí cũng khiến người ta buộc phải tin tưởng nghe theo tuyệt đối.

Bỗng nhiên từ trong loại tảo biển xanh ngọc, trồi lên một thứ kì dị. Nó có màu trắng đục, toàn bộ cơ thể có cấu tạo như con người, nhưng lại có đôi mắt to đen láy, không có chân mày và hàm răng sắc nhọn của chúng nhe ra vô cùng kinh tởm.

- Khốn kiếp! Chúng ta bị mắc bẫy rồi. - Minh Hạo lùi về sau, lưng kề lưng với Mặc Nhiễm, không chịu được thốt lên một câu chữi thề, bọn chúng như lên cơn đói khát xông thẳng về phía hai người nam nhân, từ miệng chúng chảy ra chất dịch nhớt nhớt màu xanh như những cái cây trong khu rừng lúc trước. Cả hai nhanh chóng rút kiếm, ánh sáng sắc nhọn từ thanh kiếm loé lên, cả hai hung hăng chống trả lại bọn chúng, thanh kiếm đi đến đâu máu tươi phúng ra đến đấy, nhìn thấy đồng bọn bị giết chết, những con còn lại càng dữ tợn mạnh bạo hơn. Minh Hạo và Mặc Nhiễm đều rất cực lực, sau một hồi lâu xung quanh nhanh chóng bị nhượm đỏ màu máu tươi, từ vách đá trên dưới toàn máu và máu, thậm chí bộ y phục hai người nam tử cũng bị nhượm đỏ. Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến hai người vô cùng khó chịu, như muốn nôn ra tất cả điểm tâm đã dùng trước đó. Đến khi bình tĩnh lại, thì liền nhận ra phía bên phải có một thông đạo không lớn cũng không nhỏ, nhìn xung quanh cũng chỉ còn lối đó, hai người nhanh chóng bước theo thông đạo tiếp tục tìm kiếm.

Lúc này Gia Linh đã kể hết mọi chuyện cho Lam Phong nghe, từ chuyện này bị xuyên không gặp được sư phụ và tỷ tỷ đến chuyện Lục Châu Bảo. Mặc dù Lam Phong không hiểu hết mọi chuyện nhưng y vẫn có thể nắm rõ tình hình, y đứng lên chậm rãi, cánh quạt di chuyển nhịp nhàng tạo ra luồn gió nhẹ làm cho mái tóc trắng của hắn phía sau khẽ lay động theo gió, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

- Nếu đã như vậy, ắc hẳn cô là chủ nhân của Lục Châu Bảo! - Giọng hắn chậm rãi lại từ tốn, Gia Linh ngồi đó cũng trầm ngâm suy nghĩ, nhớ đến lời nói của lão sư phụ và tiểu yêu tinh, hai mắt cô sáng rỡ như vừa nảy ra ý kiến gì đó.

- Ta có người sư phụ! Ông ấy à người chỉ dẫn ta đến Cố Gia. Ta nghĩ nếu bây giờ đi tìm thì có lẽ sẽ hiểu được chuyện gì đó!



Ánh mắt nàng sáng rực nhìn chăm chú Lam Phong như đang đợi câu trả lời từ y, Lam Phong xoay người đối mặt với nàng cất giọng trầm ấm:

- Không cần! Tất cả mọi chuyện cũng đã đến hồi kết, ta sẽ dẫn cô đến nơi Lục Châu Bảo. Để xác nhận xem cô có phải chủ nhân thật sự hay không?

Gia Linh nghe thế cũng ngoan ngoãn nghe theo, thấy hắn bước đi lên phía trước, cánh tay quơ ngang trước mặt bỗng vách đã phía trước di chuyển mở ra một thông đạo khác, Gia Linh há hốc mồm kinh ngạc, cô chậm rãi bước theo phía sau y, đôi con ngươi không ngừng đảo nhìn xung quanh, thông đạo này thật sự rất rộng nha, hai bên tường còn có những ngọn đuốc thắp sáng lối đi, trên vách đá khắc rất nhiều chữ cổ kì lạ. Nàng vừa đi trong lòng lại vừa hồi hộp không thôi, cứ có cảm giác bản thân sắp đối mặt với chuyện gì đó. Theo hắn một hồi lâu, đập vào mắt cô là một không gian rộng lớn khác, có cánh cửa đá to lớn bị rong rêu phủ từ trên cao xuống tăng thêm vẻ ma mị, nhưng điều đặc biệt là phía trên cùng của nơi này có một lỗ tròn không to cũng không nhỏ, hiện rõ bầu trời trong xanh với những đám mây bồng bềnh trôi nhè nhẹ. Hai mắt Gia Linh sáng rực, nàng lại mọt lần nữa bị làm cho kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần có khinh công bay lên trên đó thì đã có thể ra ngoài? Đúng là thú vị. Vừa suy nghĩ nàng vừa xoa xoa cái cằm nhỏ nhắn của mình có chút đắc ý, còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì nàng bị tiếng gọi của Lam Phong làm cho giật mình:

- Là nơi này! - Hắn vừa nói ánh mắt lại vừa nhìn chăm chăm vào cánh cửa, bây giờ trong lòng hắn đang vô cùng tò mò muốn biết Lục Châu Bảo là thứ gì? Tại sao hắn sinh ra đời lại có sứ mệnh bảo vệ nó suốt mấy trăm năm qua?

- Ơ? Lục Châu Bảo đâu?

Gia Linh đưa mắt nhìn quanh, chỉ toàn đá và rong rêu, có thứ nào ra hình dạng của Lục Châu Bảo đâu? Vừa hỏi dứt câu cô nhìn đến Lam Phong chờ đợi câu trả lời từ hắn nhưng hắn lại im lặng hất cằm về phía cánh cửa động, như đang lười biếng trả lời cô nàng ngốc nghếch này vậy. Thấy cử chỉ có chút khinh người này của hắn, Gia Linh cũng chỉ lườm hắn một cái rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá kia, có phải hay không? Chỉ cần mở được nó cô liền có thể trở về bên gia đình?

- Làm thế nào để biết ta là chủ nhân của nó?

Hắn trầm mặt có vẻ đang suy nghĩ, hồi lâu sau hắn mới cất giọng nói trầm ấm của mình:

- Nếu là chủ nhân thì nó sẽ tự phát sáng! Sau đó cần phải lấy huyết tươi của cô!

Nghe dứt câu, mặt nàng tái mét. Trên đời này thư nàng sợ nhất là máu tươi, mùi tanh hôi của máu. Bây giờ vì mử cánh cửa buộc phải lấy máu tươi của nàng hay sao? Gia Linh bày ra bộ mặt cau có, không bằng lòng lắm.

- Nhưng nó chưa phát sáng! - nàng nhìn vào cánh cửa nó chẳng hề có chút gì thay đổi có chút thất vọng, vừa định tiếp lời thì từ phía cánh của loé lên một màu xanh lục sáng chói cả một hang động, vì quá chói nên cả hai đều phải đưa tay che mắt lại, nhanh chóng sau đó ánh sáng liền biến mất, thay vào là âm thanh của cánh cửa đá mà rất lâu mới được mở ra. Từng lớp bụi bẩn và rong rêu rơi rớt xuống nền đất. Cánh cửa dần dần được mở ra, hé lộ bên trong là một viên ngọc sáng rực một màu xanh lục, viên ngọc khá to nằm trong miệng của một tượng rồng được điêu khắc vô cùng tinh xảo như thật. Khoé môi Lam Phong hiện rõ nụ cười, nàng cũng không kiềm chế được mà há hốc mồm kinh ngạc. Nó là thứ mà nàng trước giờ khổ cực tìm kiếm hay sao?

- Là Lục.. Châu Bảo trong truyền thuyết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.