“Anh mau tỉnh lại đi! Em vẫn đang đợi anh đây!”
Giọng cô nhẹ nhàng bên tai. Anh he hé mắt rồi từ từ mở mắt ra nhìn cô đang gục đầu hôn lên tay anh, giọng anh hơi khàn khàn
“Có thật là vẫn đợi anh không?”
Ngải My ngẩng đầu lên nhìn, bất ngờ đến nỗi như vỡ òa, nước mắt cứ thế trào ra, giọng cô nghẹn ngào
“Anh…tỉnh rồi sao? Cuối cùng…anh cũng tỉnh rồi.Tốt quá! Tốt quá!”
Cô lau vội nước mắt rồi chuẩn bị đứng dậy
“Để em gọi bác sĩ!”
Hạo Thiên nhanh chóng kéo tay cô lại, giữ cô ngồi trên giường rồi gượng người ngồi dậy
“Đừng đi! Ở lại với anh”
Cô ngoan ngoãn ngồi yên ở đó. Dù người thì đã ổn, cũng đã tỉnh rồi, nhưng lòng cô thật sự vẫn còn rất sợ, rất hoảng loạn. Thật không dám nghĩ nếu như tim anh ngừng đập thật thì cô sẽ như thế nào. Nghĩ đến đây cô lại thấy chạnh lòng mà cụp mắt, nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô. Hạo Thiên xót xa vuốt tóc cô âu yếm, nhẹ nhàng nói
“Đừng khóc! Nhìn em khóc anh rất đau lòng!”
Anh lau nước mắt rồi hôn lên trán cô, một cái hôn an tâm ngọt ngào. Sau đó anh dặn cô đừng cho Hoàng phu nhân biết chuyện này, còn dặn Lục Thần giải quyết ổn thoả với phía cảnh sát.
…
Hai tháng sau.
Hạo Thiên bình phục xuất viện. Trở lại Hoàng thị, mọi người vô cùng mừng rỡ chào đón anh. Gần đây nhờ có Ngải My và Lục Thần đứng ra lo liệu mà mọi chuyện đã dần ổn thỏa. Sau khi ra trường, cô đã quyết định đến làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-vi-hon-the-ba-dao/1747197/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.