“Thiếu gia?”
Hoài Đức ngây người. Anh đi về phía anh ta rồi nhìn anh ta với một niềm tin mà trước nay chưa từng có.
“Nếu như tôi chẳng may xảy ra chuyện gì… Hứa với tôi, hãy chăm sóc cho cô ấy…suốt đời này”…
“Hoàng Hạo Thiên?”
Anh ta bằng lòng để Ngải My ở cạnh mình, chỉ vì muốn cô ấy được an toàn ư?
Mình đã gặp Ngải My như thế nào nhỉ?
Hôm đó mình đang chơi xích đu ngoài sân nhà thì mẹ lại gọi mình vào, bảo rằng từ bây giờ cô ấy sẽ sống cùng mình và mẹ,còn bảo mình phải hứa chăm sóc cô ấy cả đời này. Lúc đó, mình còn rất nhỏ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ngải My của lúc đó hay bây giờ,đều ngang bướng và rất khó chiều. Cô ấy lúc nào cũng đi theo mình, lúc nào cũng muốn mình ở bên cạnh
“Anh Hạo Thiên! Trời tối quá đi! Em sợ lắm!”
“Đừng sợ nha! Anh sẽ bảo vệ em mà”
Cô ấy sợ bóng tối, lúc nào cũng đi cạnh mình khi mình ra sân bắt đom đóm. Cô ấy luôn giám sát mình, đi theo mình dù bất cứ nơi đâu…
Dường như…mình đã dần quen với sự hiện diện này rồi. Chỉ cần không thấy cô ấy xuất hiện, không nghe cô ấy càu nhàu, mình liền cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng bức rức.
Đến khi cô ấy từ nhà hàng Alden rời đi, cô ấy nói sẽ không bao giờ làm phiền mình, cũng sẽ không muốn nhìn thấy mặt mình nữa. Mình thật sự đã rất sợ. Lúc đó mình mới biết,cảm giác mất đi người quan trọng nhất trong đời là như thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-vi-hon-the-ba-dao/1747193/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.