“Anh lại làm sao thế Hạo Thiên? Em không muốn nói chuyện với anh nữa! Em nghĩ anh cần bình tĩnh lại!”
Ngải My đứng dậy khỏi bàn ăn, cô không muốn tranh cãi nữa, nếu không mọi chuyện sẽ lại thêm phiền phức. Nhưng Hạo Thiên không muốn cho cô đi, anh đi thật nhanh đến để níu tay cô lại
“Đứng lại! Tôi không cho em đi!”
Cô khó chịu vùng vẫy
“Bỏ em ra! Anh bị làm sao vậy hả?”
Anh cố nhìn xoáy vào mắt cô, gặn hỏi
“Nhìn tôi đi La Ngải My! Có phải em đang trả thù tôi không? Em trả thù tôi vì bên cạnh tôi lúc nào cũng toàn là phụ nữ, vậy nên em mới đem Vương Hoài Đức ra làm cái cớ để chọc tức tôi có phải không?”
Ngải My bối rối, không hiểu tại sao hôm nay Hạo Thiên lại hành xử lạ đến thế. Cô cố gắng giải thích
“Không. Không phải. Em chưa từng nghĩ sẽ trả thù anh gì cả”
“Ha! Vậy sao? Vương Hoài Đức nói tôi là một người vô tâm với em. Đúng! Tôi thừa nhận. Nhưng tôi chưa bao giờ ngừng cố gắng để em cảm thấy vui, cảm thấy thoải mái. Nhưng có vẻ khi ở cạnh anh ta…em lại cười nhiều hơn khi ở cạnh tôi”
Nói đến đây, anh như không còn sự lạnh lùng nữa mà giọng nói như bị chùng xuống, não nề. Anh thấy như thế. Quả thực khi bên anh, cô chỉ có đau lòng và nước mắt.
Đúng. Suy cho cùng thì mình không đem lại được niềm vui nào cho cô ấy cả. Chỉ toàn là nước mắt…
Ngải My lắc đầu. Hoàng Hạo Thiên lạnh lùng cao ngạo ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-vi-hon-the-ba-dao/1747187/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.