"Miên Miên! Anh yêu em."
...
"Cố Thành, cháu dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút nửa."
Sáu loay hoay dưới bếp nhìn thấy anh đang đi xuống. Dáng vẻ, tâm trạng Cố Thành rất sảng khoái, vui vẻ. Sáu thầm cười ở trong bụng. Xem ra đêm qua hai đứa trẻ rất mãnh liệt. Cố Thành cười ôn hòa bước đến.
"Cháu dạy giúp Sáu chuẩn bị đồ ăn sáng."
"Ôi chao! Sáu cùng mấy người nữa làm là được rồi! Hiếm khi mới có mấy ngày được nghỉ, phải tĩnh dưỡng cho khỏe chứ?"
Sáu vừa thái thịt vừa niềm nở hồ hởi, ánh mắt lâu lâu nhìn ra hướng cầu thang xem thử động tĩnh. Cố Thành khẽ cong môi, sờ mũi, như hiểu được điều Sáu đang chờ đợi. Anh mờ ám, úp mở: "Mộc Miên mệt nên vẫn đang còn ngủ, có lẽ sẽ thức dậy muộn ạ"
Đêm hôm qua Cố Thành ham ăn, hết lần này đến lần khác chiếm đoạt, tận hưởng cơ thể mê người, mĩ miều của Mộc Miên, hại cô hụt hơi, mệt mỏi thiếp đi. Chắc phải đến trưa Mộc Miên mới thức giấc. Dì Sáu nghe xong cười càng lớn, Sáu sống đến ngần này tuổi rồi dĩ nhiên là hiểu được câu nói của anh. Sáu khoan khoái tiếp tục chuẩn bị bữa sáng. Cố Thành không nói gì thêm, chầm chậm lại muốn giúp Sáu một tay thì liền bị xua đi.
"Ấy, để Sáu làm! Cháu vào với Bắp đi, thằng bé mong cháu từ tối qua."
Sáu không thể để Cố Thành động chân, động tay vào chuyện bếp núc được. Tranh phần Sáu biết lấy gì làm? Huống hồ nấu nướng là việc dì thích nhất. Cố Thành đành bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906544/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.