"Mẹ... Bắp không phải con trai của con."
"Thằng bé không phải là cháu nội của mẹ."
"Tùng... Tùng Quân, con mê sảng à? Con đang nói linh tinh cái gì đấy?"
Bà Trương cau mày, thái độ gắt gỏng gặng hỏi. Dù cho không thể hàn gắn lại với Mộc Miên thì cũng không nên vứt bỏ con trai của mình chứ? Cái thằng này càng ngày càng hư đốn.
Đào đứng ở bên cạnh, nghe xong cũng giật bắn người, trợn mắt bất giác lấy tay che miệng để không phát ra tiếng động. Ôi thần linh! Cậu chủ nhỏ không phải con cậu Tùng Quân?
Trương Tùng Quân vò đầu, chuyện này đúng là hoang đường, nói ra không ai tin nhỉ? Đến anh còn cảm thấy như vậy mà. Tùng Quân nặng nề thở dài mệt mỏi, Quân khẽ liếm môi ngẩng mặt nghiêm túc nhắc lại.
"Con nói sự thật ạ, Bắp không phải con trai của con, thằng bé không cùng huyết thống với nhà mình."
"Con... nói thật chứ? Không gạt mẹ?"
Giọng bà Trương run run, sắc mặt dần dần tái đi, nhợt nhạt, sự vui vẻ, hào hứng khi nãy cũng biến mất tăm. Bà chăm chú, kỹ lưỡng quan sát Tùng Quân, bộ dạng không phải đang nói đùa.
"Con không gạt mẹ." Trương Tùng Quân chậm rãi gật gật đầu đáp.
"Sao chuyện này có thể? Chắc chắn nhầm lẫn rồi, mẹ không tin đâu."
Bà xua tay, vẫn không thể chấp nhận. Nghĩ thế nào đầu óc cũng không thông cả. Đứa cháu nội bảo bối của bà, bây giờ nói một câu không phải là bắt bà phải tin ư?
Hoang đường, hết sức hoang đường, hay bệnh viện trao nhầm con? Không! Không, bệnh viện Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906542/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.