"Hãy để Bắp mang họ của anh đi."
"Con của chúng ta phải có họ đàng hoàng."
Cố Thành nhẹ giọng nói, anh thương yêu, cưng nựng ru thằng bé ngủ. Mộc Miên nghe xong có chút hơi giật mình. Cô gượng gạo khẽ mỉm cười nhè nhẹ. Kỳ thực, cô vẫn không nghĩ tới việc sẽ để Bắp mang họ anh, hay của Trương Tùng Quân.
Hiện tại Mộc Miên đã làm khai sinh cho Bắp là theo họ của cô. Dù sao cũng là con cô và Tùng Quân, Mộc Miên nghĩ như vậy tốt hơn, sau này cô và Cố Thành kết hôn sinh con, đứa bé mang họ anh.
Một bé mang họ cô một bé mang họ anh.
Mộc Miên rất biết ơn, khi mà Cố Thành đã nghĩ đến Bắp, sợ thằng bé thiệt thòi. Nhưng sau này Mộc Miên kết hôn, cô tin mình sẽ dung hòa được hai bên.
Mộc Miên nở nụ cười, cô nhìn cậu con trai xong ngước lên nhìn Cố Thành, chất giọng hơi khách sáo vang lên.
"Cảm ơn anh đã nghĩ đến con trai em."
Cố Thành im lặng không đáp, anh chầm chậm đi đến chiếc nôi nhẹ nhàng đặt Bắp nằm xuống, cậu bé đã vào giấc ngủ một cách ngon lành. Nơi khóe môi anh bất giác cong lên cười, đường nét góc nghiêng một bên mặt hoàn mỹ, ở anh toát ra sự yêu thương nồng đượm, ngón tay thon dài vươn ra vuốt ve má trắng trẻo mập mạp, mềm mại của Bắp.
Một lúc, Cố Thành thu tay về, đứng thẳng lưng xoay người nhìn qua Mộc Miên, cô mới vừa tắm xong, trên người mặc chiếc váy ngủ màu trắng dài tới đầu gối khoác thêm một cái áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906540/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.