"Không cần kiểm tra đâu, là con Cố Thành."
"Tùng Quân..."
Dung Lạc cắn môi cứng họng, cô biết một khi nói ra sự thật sẽ khiến người ta đau lòng nhưng bản thân Dung Lạc cũng không thể cứ mãi giả vờ giấu giếm. Cô cảm nhận được Tùng Quân có lẽ đã yêu Mộc Miên thật lòng, chỉ tiếc thời điểm đó anh lại chẳng biết trân quý.
Bây giờ mất đi mới hối hận liệu đã muộn?
Trương Tùng Quân khẽ bật tiếng cười nhạt, đôi mắt u buồn, thâm trầm nhìn Dung Lạc, dáng vẻ này của anh thật sự thảm thương, khiến Dung Lạc đau xót, giọng anh hơi khàn khàn vang lên.
"Có lẽ, Mộc Miên với Cố Thành mới thật là vợ chồng, lần đầu của cô ấy là trao cho cậu ta kia mà."
Trương Tùng Quân nói xong, vươn tay cầm tách trà lên uống một ngụm, nước trà nhạt thếch. Một lúc thì mùi vị đắng nghét, chua chát dâng trào trong cuống họng, rất giống cõi lòng anh bây giờ, Trương Tùng Quân cố giữ điềm tĩnh. Anh tiếp tục nói.
"Anh và cô ấy chưa quan hệ!"
"Tùng... Tùng Quân, anh nhớ ra rồi sao?"
Dung Lạc trợn tròn hai mắt, ngữ khí hơi cao, Tùng Quân nhếch môi lắc đầu.
"Say rượu anh không nhớ gì, chỉ là trực giác. Kỳ thực, khi tỉnh dậy anh không cảm thấy mình đã quan hệ với Mộc Miên. Hoàn toàn không có cảm giác, nhưng mà nhìn trên người Mộc Miên toàn ký hiệu ám muội, hơn nữa mẹ anh cũng thú nhận chính bà sắp xếp bỏ thuốc, buộc anh suy nghĩ đã xảy ra phát sinh."
"Anh mất mấy ngày liền suy ngẫm, nhưng không tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906538/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.