"Sao hỏi anh câu này? Tất nhiên em phải ở bên anh, cưới anh, làm vợ anh, làm người phụ nữ của anh, và... sinh cho anh thêm mấy cục cưng nữa."
"Khụ... ai, ai nói em sẽ sinh chứ?"
Mộc Miên xấu hổ, vùi đầu vào ngực Cố Thành, âm thanh mềm mại, nhẹ nhàng vang lên. Nụ cười trên môi Cố Thành càng đậm, không cần nhìn Mộc Miên, anh cũng biết chắc bây giờ mặt cô đang đỏ bừng như trái táo.
Cố Thành ôm Mộc Miên càng chặt, bàn tay xấu xa thọc léc vào người cô. Mộc Miên vì nhột, cả người nghiêng ngả, cựa quậy, né tránh, nhưng không thể thoát được móng vuốt của anh. Khóe môi nhỏ nhắn cong lên cười khanh khách, Mộc Miên ngẩng đầu mở lời van xin.
"Aaa... đừng, nhột chết em rồi."
"Thế em có sinh cục cưng cho anh không?"
"Anh đừng làm càn nữa mà, Cố Thành, nhột em."
"Em không trả lời, anh sẽ không dừng tay."
Mộc Miên cười muốn rách cả miệng, mà Cố Thành vẫn không có dấu hiệu chịu ngừng. Người đàn ông này nhiều lúc cũng trẻ con quá đấy. Mộc Miên bặm môi, đành đầu hàng chịu thua, cô hít thở sâu cười duyên gật đầu.
"Được! Được, em sinh, anh muốn mấy cục cưng."
Cố Thành nghe xong liền dừng tay, nét mặt giả vờ nghiêm nghị suy ngẫm, rồi đột ngột nói ra một câu làm mặt Mộc Miên càng đỏ.
"Anh muốn cả một đội bóng."
Một đội bóng? Cố Thành, cái đồ tham lam này, lấy sức đâu mà sinh cho anh ngần ấy chứ?
Mộc Miên thầm than trong lòng, cô vung tay đánh vào người anh một cái, phụng mặt trách móc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906533/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.