"Cô...cô ấy đã trở về rồi sao"
"Ừ"
"3 năm qua, tôi đánh mất cô ấy, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để tôi bù đắp"
"Mộc Miên? Cô ký đơn đi"
Mộc Miên nghe xong liền cảm thấy nực cười, nuốt uất ức vào trong
Thời điểm bù đắp? Thế nào là thời điểm? Là anh lựa lúc tôi vừa sanh con xong, đến cả mặt con anh còn chẳng thèm đoái hoài, vội ném cho tôi cái đơn ly hôn? Lí do người tình cũ đã về? Tùng Quân, anh thật sự quá đáng
Gả cho anh 3 năm, sinh cho anh một đứa con giờ chỉ nhận lại hai chữ ly hôn ư? Mộc Miên tôi không cam tâm nhìn đứa trẻ đỏ hỏn mới lọt lòng không ba.
Mộc Miên lắc đầu, bộ dạng mệt mỏi đáp.
"Em không ký"
"Mộc Miên? Chẳng lẽ cô muốn chúng ta ra tòa"
Câu nói vừa dứt, phía ngoài nghe tiếng bước chân lạch cạch rõ nhanh, tiếng đẩy cửa dường như thô bạo. Mẹ chồng Mộc Miên xông xồng xộc vào khuôn mặt hằm hằm, bà vứt chiếc túi xách đắt tiền xuống sàn nhà, bước lại túm tóc Tùng Quân mắng mỏ dữ dội
Bà đánh bốp bốp vào lưng anh, Mộc Miên há hốc miệng ngơ ngác nhìn, Mộc Miên cảm nhận được cú đánh rất chắc và đau, tiếng đánh giòn rụm, khiến Quân không kịp chống cự
Mộc Miên với tay, ấp úng gọi
"Mẹ..."
"Mộc Miên, con ngồi yên đấy, để mẹ dạy nó"
"..."
"Tao vừa nghe Cố Thành nói cả rồi, mày vô tâm để Mộc Miên chật vật sinh con một mình trong bệnh viện sao? Mày làm chồng thế hở Quân"
"Mày coi có đáng mặt làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906480/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.