"Năm xưa một giấc mộng Doanh Châu"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Thập Nhị Nương nằm nghiêng, miếng vải che mặt rơi ra để lộ gương mặt chồng chất vết sẹo.
Người đó nhìn gương mặt giả khiến người ta không dám nhìn thẳng hồi lâu, sau đó bỗng mỉm cười, "Như vậy cũng đẹp lắm." Ngón tay trắng nõn chạm vào vết sẹo trên gương mặt nàng rồi từ từ dời đến mi tâm. Qua một lớp da giả cũng có thể nhận ra nàng ngủ không được yên giấc, dù trong mơ vẫn phải chịu đựng đau đớn do linh lực phản phệ.
"Nếu đã đau khổ như vậy, tại sao còn phải phí tâm lo những thứ đó…"
"Nếu sư phụ ở lại nơi đó mãi thì tốt biết mấy, ra ngoài lúc này thật làm người khác khó xử quá…"
Một tiếng thở dài nhẹ, ngón tay đặt giữa hàng mày Thập Nhị Nương như muốn xóa đi nếp nhăn giữa trán nàng, mãi hồi lâu sau mới thu về. Người đó phất tay áo ngồi xuống mép giường, linh lực bay ra trên ngón tay tựa ngọc. Linh lực bàn bạc lượn lờ quanh người Thập Nhị Nương, từng sợi từng sợi chui vào trong người nàng. Sau khi linh lực chui vào hết, Thập Nhị Nương dần thả lỏng rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Người đó bỏ tay xuống, ngồi yên lặng bên giường ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng. Ánh mặt trời ban trưa rọi vào, ánh sáng ấm áp hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng tuyệt mỹ của nam tử nọ.
"Sư phụ…" Hắn khẽ gọi.
…
"Sư phụ."
Liên Hề Vi đang ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-tro-ve/2442969/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.