Tụ âm địa
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Bóng người màu xanh kia đi với tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã lên Hồ Lô Sơn, nhưng hắn ta không đi thẳng lên núi mà dừng lại ở một khu rừng.
"Không biết các hạ đi theo ta là vì cớ gì?" Cù Vân Thăng đứng yên, quay đầu hỏi. Hắn ta nhắm mắt nhưng vẫn nhìn thẳng về phía bụi cây sau lưng.
Vị khách áo choàng bước ra, nhìn Cù Vân Thăng, không lên tiếng. Cù Vân Thăng cũng không nói gì, hai người đứng cách nhau một khoảng, không khí ngày càng trở nên căng thẳng.
Thời gian chờ đợi trôi qua, Cù Vân Thăng lên tiếng trước: "Ta là người mù, tuy không nhìn thấy nhưng ta cảm nhận được khí tức của các hạ, có vẻ là bạn của Liêu thiếu gia. Nếu đã vậy, ta nghĩ rằng các hạ không có ác ý gì, chỉ là không biết vì sao các hạ lại đi theo ta?"
"Ta đã cố ý ẩn mình nhưng Cù tiên hữu vẫn phát hiện ra, có thể thấy tu vi không hề tầm thường. Trước mắt ta thật sự không có ác ý với tiên hữu, chỉ là hơi tò mò, nửa đêm nửa hôm Cù tiên hữu một mình len lén lút lút chạy tới Hồ Lô Sơn làm gì, thế nên mới đi theo xem sao."
Giọng của vị khách áo choàng bay bổng giữa rừng núi đêm trăng khiến người ta không phân biệt rõ tiếng xuất phát từ đâu. Nếu là người mù thật, khi gặp tình huống thế này, trong lòng ý nhiều sẽ thấy thấp thỏm nhưng Cù Vân Thăng chỉ cười: "Mỗi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-tro-ve/2442738/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.