Edit: V.O
Tần Liễu Liễu triệt để điên rồi.
Cô ta biết, cô ta không bao giờ có được tình yêu của Trần Kính Đông nữa, không thể lên làm bà Trần.
Bây giờ nhất định Trần Kính Đông đã biết chân tướng. Nhất định rất hận cô ta, nhất định muốn giết cô ta.
Năm năm khổ tâm làm, dù sao cũng thành hy vọng hão huyền.
Cô ta không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà cô ta biến thành hai bàn tay trắng.
Là Mục Sở Sở.
Cho nên, cô ta sống không tốt, Mục Sở Sở cũng đừng hòng sống tốt.
Chạng vạng ngày đó, nhờ dự trợ giúp của Trần Kính Nghiễm, cô ta thuê vài người, lẫn vào bệnh viện, thừa dịp Giang Huệ đi gọi điện thoại. Lén lút lẻn vào phòng bệnh của Mục Sở Sở, đánh cô bất tỉnh, trói Mục Sở Sở đi.
Lúc Giang Huệ phát hiện không thấy người. Đã là quá chậm.
Tần Liễu Liễu tốn giá cao mướn một chiếc máy bay tư nhân.
Máy bay bay ở vạn thước trên trời cao. Tần Liễu Liễu lạnh lùng nhìn Mục Sở Sở vừa mới tỉnh lại: "Hừ, cô đúng là mạng lớn. Được rồi. Lúc này tôi sẽ cho cô thoải mái. Xem cô có còn mạng lớn như vậy không."
Cả người Mục Sở Sở run lên: "Cô muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì? Cô cứ đợi rồi sẽ biết."
Tần Liễu Liễu cười dữ tợn. Đứng dậy, nắm chặt cổ Mục Sở Sở: "Cô nói xem, nếu tôi treo ngược cô lên máy bay, cô có thể sống bao lâu?"
"Đồ súc sinh..." Mục Sở Sở nghiến răng nghiến lợi: "Cô giết tôi, cô cho là cô có thể sống?"
"Ơ, cô cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-so-so/732909/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.