Edit: V.O
Tiểu Đường đến bệnh viện lấy điện thoại đi.
Lần đầu tiên Trần Kính Đông ngồi yên lặng ở bên giường Mục Sở Sở, nâng một bó hoa tươi, là hoa hồng. Tươi đẹp ướt át.
Bây giờ Mục Sở Sở hoàn toàn không nhớ y, càng không nhớ rõ những tổn thương đó, trong nháy mắt cô nhìn thấy hoa. Vui vẻ giống như một đứa trẻ, đôi mắt lộ ánh sáng vui vẻ. Nghiêng đầu cười: "Ôi, tặng cho tôi à? Thật đẹp."
Năm năm hôn nhân, y chưa bao giờ tặng quà gì cho cô.
Cô có thể cầm thẻ của y đi quẹt. Đi mua thứ gì cô cần, nhưng y tuyệt đối sẽ không mua đồ tặng cô.
Đây là lần đầu y tặng quà cho cô.
Khuôn mặt tái nhợt của Mục Sở Sở tràn đầy tươi cười, nụ cười càng xán lạn. Lòng Trần Kính Đông lại càng đau.
Mục Sở Sở. Thật ra cô rất dễ thỏa mãn...
Một bó hoa cũng đủ.
Nhưng nhiều năm như vậy, thậm chí một bó hoa y cũng chưa từng tặng cho cô.
"Thích không?"
Trần Kính Đông vươn tay, bỗng nhiên vén tóc rơi bên thái dương cho cô.
Động tác này. Y chưa bao giờ làm.
Lần đầu tiên. Có một chút kỳ lạ và ngốc nghếch. Nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi ở thái dương Mục Sở Sở ra sau tai.
Mục Sở Sở sửng sốt, cả người hơi run rẩy. Dường như muốn tránh y đi.
Ngón tay Trần Kính Đông hơi chậm lại.
Mục Sở Sở rụt rụt thân mình, cứ ôm hoa tươi như vậy. Nhẹ nhàng cười.
Dáng vẻ cười rộ lên của cô đẹp thần kỳ.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Trần Kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-so-so/732896/chuong-24.html