Edit: V.O
"Nơi này không có chuyện của cô, tốt nhất cô nên về đi." Trần Kính Đông lạnh mặt nói chuyện bằng giọng điệu ra lệnh với Tần Liễu Liễu, y lãnh khốc nói: "Trước khi Mục Sở Sở tỉnh lại, tốt nhất cô nên yên phận một chút, còn nữa. Cô suy nghĩ cho cẩn thận, rốt cuộc cô nên giải thích chuyện này với tôi thế nào?"
Nhất thời lòng Tần Liễu Liễu đóng băng. Nhưng bóng cao su xì hơi. Cả người không có sức lực.
Cô ta nhìn đôi mắt tràn đầy tơ máu của Trần Kính Đông, cánh môi giật giật, cuối cùng vẫn lùi bước: "Được, em về, chỉ là. Để em thăm Sở Sở..."
"Cô còn có mặt mũi thăm con bé?" Giang Huệ cười lạnh. Bây giờ bà còn có lòng muốn đánh chết Tần Liễu Liễu.
Trần Kính Đông vươn bàn tay to lên chùi mặt.
Bây giờ Mục Sở Sở chưa tỉnh lại, y không muốn làm chuyện gì cả.
Về phần những người đó mắng y là Trần Thế Mỹ, y cũng không quan tâm.
Dù sao, lúc này y cảm thấy rất có lỗi với Mục Sở Sở...
Giang Huệ còn muốn mắng Tần Liễu Liễu.
Lúc này, bỗng nhiên y tá vội vã chạy từ trong phòng ICU ra. Miệng liên tục kêu: "Bác sĩ, bệnh nhân phòng ICU đã tỉnh..."
Trần Kính Đông lập tức xoay người, đi nhanh vào phòng ICU.
Giang Huệ theo sát phía sau.
Tần Liễu Liễu do dự một chút. Vẫn đi theo vào phòng ICU.
Mục Sở Sở nằm ở trên giường bệnh, tiều tụy như búp bê pha lê dễ vỡ.
Trần Kính Đông không có nổi can đảm nhìn cô một cái.
Y quay lưng lại, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-so-so/732893/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.