Edit: V.O
Giang Huệ tức giận đến mức lồng ngực co rút đau.
Nhưng bà biết rõ, bà không ngăn cản được Trần Kính Đông.
Giống như Tần Liễu Liễu bỏ độc Trần Kính Đông, Trần Kính Đông không có cách nào tự kiềm chế.
Thế lớn đã mất, Giang Huệ chỉ có thể thuận theo, lạnh lùng nói: "Được, anh cưới cô gái này tôi mặc kệ, nhưng Sở Sở thì sao? Anh sắp xếp cho Sở Sở thế nào?"
Đôi mắt Trần Kính Đông hơi hơi trầm xuống.
Bắt đầu từ tối hôm đó, y đã chưa từng gặp lại Mục Sở Sở, thậm chí không nghe thấy đôi câu đôi lời của cô.
Y cũng không biết cô đi đâu, sống thế nào.
Có lúc, thậm chí trong lòng Trần Kính Đông có chút lo lắng, lo lắng không có ai bên cạnh chăm sóc Mục Sở Sở, nhưng đó cũng chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi, nỗi băn khoăn đó rất nhanh tiêu tan.
Y nói: "Con không biết cô ta ở đâu."
"Tên khốn kiếp này," Giang Huệ nghiến răng nghiến lợi, bà thật sự cảm thấy bản thân đã nuôi một đứa con trai vô tâm, lông mày khẽ nhíu, nói: "Cho dù nói thế nào, năm đó là Sở Sở giúp nhà họ Trần chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn, bây giờ cho dù con bé có yêu cầu gì anh hay không, anh nhất định phải trả cổ phần công ty năm đó con bé đưa cho anh lại cho con bé, còn nữa, phụ nữ sống một mình rất khó khăn, các khoản ngân hàng trên danh nghĩa của anh, tôi muốn anh phải cho con bé ít nhất một phần ba, nếu không, anh đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-so-so/732880/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.