Trở lại phòng, Chu Vân cảm thấy hơi buồn buồn nên đến trên ban công ngắm nhìn cảnh đêm, Khương Khai qua đó khoác áo vest lên trên người cô, cô dựa vào người anh ta nhưng không nói gì cả.
Một lát sau, Điền Đông và Nghiêm Nguyệt đi vào, cảm xúc của Nghiêm Nguyệt hạ xuống, cặp mắt hơi hoe đỏ.
Bốn người cùng nhau về khách sạn, Khương Khai vì để tiện ghé qua nên đã đặt phòng liền kề. Chu Vân mở một chai rượu vang đỏ, là do buổi sáng đến tổng công ty hỗ trợ nên vị tổng giám đáp tạ bằng quà. Người miền Nam phân biệt rõ ràng, có qua có lại, không thua thiệt gì nhau.
Lúc tỉnh dậy thì rượu vang đỏ đã đặt tại quầy bar, cô đi tháo trang sức rửa mặt rồi lấy khăn lông lau khô mặt. Cô nhìn bản thân mình trong gương, cảm giác giống như về tới căn nhà nhỏ kia, chỉ là lần này không có vết máu trên mặt.
Từ lần đó trở về sau, cô không thích soi gương trang điểm nữa, cảm thấy mình không còn chỗ nào để che giấu, càng không thích kiểu vô lực này. Cô nhìn vào gương rồi mỉm cười, trong mắt có ánh sáng, cô buông khăn lông đi ra ngoài.
Nửa đêm Chu Vân bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ, nhiệt độ ban đêm chênh lệch có hơi lớn. Cô tìm trong tủ một cái chăn lông phủ lên rồi bưng một ly rượu vang đỏ còn dư đi ra ngoài.
Hôm nay ánh trăng rất tròn, Chu Vân vừa uống rượu vừa ngửa đầu ngắm trăng, phát hiện vầng trăng trong mắt càng ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-noi-cuoi-con-duong/2438839/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.