Chương trước
Chương sau
Trong tiếng ồ lên kinh ngạc của mọi người, trọng tài đi lên sâu khấu, kiểm tra sống chết của Ngưỡng Thiên.
Trong tài đặt tay dưới mũi Ngưỡng Thiên, sau mười giây, đứng lên, tuyên bố với mọi người.
“Ngưỡng Thiên đã chết, người thắng trận đấu võ đêm nay là Tần Hằng!” Vừa nói, anh vừa giơ tay của Tần Hằng lên.
Bây giờ không có tiếng hoan hô nào vang lên, bởi vì phần lớn mọi người còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ. Bọn họ không thể tin được, không thể nào chấp nhận nổi tình cảnh nhà họ Tống mà bọn hộ dùng mọi sức để ủng hộ, hơn nữa còn tỏ rõ thái độ nhập bọn lại thất bại.
Mà bên số nhà họ Chung ít người, lúc này đã là một biển vui sướng.
Không có ai trong nhà họ Chung đoán được người thanh niên do Chung Cửu Trân tạm thời tìm đến lại có thể đánh chết người vô cùng mạnh mẽ như Ngưỡng Thiên!
Bọn họ còn tưởng sau tối hôm nay, thế lực của nhà họ Chung ở Yên Kinh sẽ bị cướp đi, lúc nãy còn đang lo lắng nghi ngờ vì Chung Cửu Trân quăng ba nghìn tỷ vào vụ cá cược, không ngờ kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người như thế.
Bởi vì nhà họ Chung lại xoay chuyển cục diện, thắng được trận đấu võ này!
“Cậu Tần, lúc nãy cậu ngầu thật!”
“Đúng vậy, lúc nãy chúng tôi còn đang lo lắng cho cậu, xem ra lo lắng của chúng tôi là dư thừa rồi, đúng như những gì cậu Tần nói lúc ở đại học Yên Kinh, người có thể đánh bại anh vẫn chưa ra đời!”
Tiểu Phong và Tiểu Hoa lập tức chạy lên sân khấu, ôm tay Tần Hằng, mỉm cười nói với anh.
Dưới sân khấu, Tần Thâm và Tần Châu cũng vô cùng vui sướng, Tần Thâm quơ tay, không nhịn được nói: “Em biết ngay là anh sẽ làm được, em biết ngay là anh sẽ làm được...”
Tần Châu thở phào nhẹ nhõ, cô cũng chạy lên sân khấu, lại nhào vào lòng Tần Hằng lần nữa, nhẹ nhàng nói: “May mà anh không sao, may mà anh không sao...”
“Anh đã nói là không sao rồi mà, thế nào, anh có nói dối không?” Tần Hằng búng mặt Tần Châu, mỉm cười nói.
Tần Châu cũng cười nhạt.
Người nhà họ Chung cũng vây đến, Tần Hằng là chúa cứu thế của nhà họ Chung bọn họ, bây giờ bọn họ vô cùng biết ơn và kính sợ người thanh niên này.
“Cậu Tần, cảm ơn cậu!”
“May mà lần này nhà họ Chung còn có cậu.”
“Sau này cậu chính là thượng tân của nhà họ Chung!”
“Cậu có bị thương không, nhà họ Chung chúng tôi sẽ mua thuốc tốt nhất cho cậu.”
Người nhà họ Chung mồm năm miệng mười, ai cũng nhìn Tần Hằng cười như phật Di Lặc, nói nhiều đến mức Tần Hằng không xen lời được.
Người nhà họ Chung chủ động nhường ra một con đường, Chung Tuyết Sơn và ba của ông cùng nhau đi đến trước mặt Tần Hằng. Chung Cửu Trân nắm tay Tần Hằng, lúc này là lúc ông cười nhẹ nhàng nhất trong đem nay: “Cậu tần, cảm ơn, cậu có ân tái tạo, sau này nhà họ Chung chắc chắn sẽ báo đáp ân tình này cho cậu!”
Trước mặt nhiều người như thế, Chung Cửu Trân vẫn cố ý che giấu chuyện Tần Hằng và Chung Khiết, để tránh bị người khác nhìn ra sơ hở gì.
“Ông Chung nói quá lời, tôi chỉ giúp chút sức mọn mà thôi.” Tần Hằng khiêm tốn nói.
Chung Cửu Trân và Chung Tuyết Sơn đều thầm gật đầu, bọn họ khá hài lòng với biểu hiện của Tần Hằng.
Mọi người nhìn gia đình Chung Cửu Trân, trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu, lúc trước bọn họ xa lánh nhà họ Chung, chủ động lấy lòng nhà họ Tống, bây giờ không ngờ người thắng lại là nhà họ Chung, sau này thế giới ngầm của Yên Kinh vẫn do nhà họ Chung nắm trùm.
Nếu nhà họ Chung làm khó dễ bọn họ, có công ty nào chịu nổi chứ?
Chuyện đến nước này, bọn họ chỉ có thể cố gắng vớt lại hình tượng của bản thân trước mặt nhà họ Chung, giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
Một ít người thông minh, da mặt đủ dày đã bắt đầu lấy lòng nhà họ Chung, những người khác cũng noi theo, sợ bị bỏ lại phía sau
“Ông Chung, vẫn là nhà họ Chung nội tình sâu rộng, chúc mừng ông Chung giành được thắng lợi trong trận đấu võ đêm nay, sau này thế giới ngầm của Yên Kinh vẫn nghe theo lệnh của ông Chung.”
“Đúng đúng đúng, ông Chung sáng suốt mạnh mẽ, đi theo ông Chung luôn có chỗ lợi.”
“Ông Chung, bây giờ có thể đóng tiền bảo kê cho năm sau không? Nếu được thì tôi lập tức đóng ngay bây giờ!”
Một số người làm ăn được nhà họ Tống che chở lúc trước, lúc này cũng chạy nhanh đến nịnh bợ Chung Cửu Trân, vì giành được thiện cảm của “chủ nhân mới”, bọn họ còn bắt đầu mắng chửi nhà họ Tống.
“Lúc trước chúng tôi được nhà họ Tống che chở, không nói đến chuyện mỗi năm phải đóng một số tiền lớn, còn thường xuyên gặp chuyện, chẳng đáng tiền tí nào, bây giờ thì hay rồi, chúng tôi có thể theo nhà họ Chung, ông Chung, chúng tôi rất vui.”
“Nhà họ Tống là một gia tộc mới đến Yên Kinh được ba mươi năm mà cũng mơ tưởng cướp đi vị trí của nhà họ Chung? Đúng là lòng tha không đáy, coi chừng căng bể bụng.”
“Nhà họ Tống chẳng là gì so với nhà họ Chung cả!”
Bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi, mọi người cũng nói ác hơn, làm nhà họ Tống tận mắt nhìn xem cái gì gọi là tình người nóng lạnh.
“Mấy người...” Tống Dực bị đám tiểu nhân này chọ tức, trong ngực bừng lên lửa giận, nhưng thua là thua, bây giờ anh còn không thể mắng chửi bọn họ được.
“Ông Chung...” Gia đình Phương Chính bên cạnh Tống Dực cũng muốn xin lỗi lấy lòng Chung Cửu Trân, bọn họ mới mở lời, lập tức bị Tống Dực trừng, hoảng sợ vội vàng ngậm miệng lại.
Những người khác phản bội thì cũng thôi, mấy người này chính là bà con của nhà họ Tống, nếu mấy người này cũng đứng về phía ông Chung, vậy thì còn đang giận hơn những người khác!
Vương Thần trùng hợp nhìn thấy chi tiết này, Vương Thần cười lạnh nhỏ giọng nói: “Không có lập trường! Thật mất mặt!”
“Ông Tống, trận đấu võ này đã có kết quả, tối hôm nay tôi sẽ cho người của tôi đến tiếp nhận phạm vi thế lực của nhà họ Tống, không biết ý của ông Tống thế nào?” Chung Cửu Trân được mọi người vây quanh, đi đến trước mặt Tống Trung Bình.
“Ông muốn đi tiếp nhận lúc nào thì đi!” Tống Trung Bình xấu hổ buồn bực nói, ông ở lại đây cũng không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa, chỉ làm người khác cười nhạo mà thôi.
Tống Trung Bình không cam lòng nhìn Chung Cửu Trân nói: “Tôi xin phép về trước!”
“Chúng ta đi!” Tống Trung Bình xoay người đi ra ngoài cửa, đám Tống Dực cũng theo sau.
Đi đến tầng ngầm một, Tống Trung Bình ngồi vào xe, cuối cùng cũng bùng nổ.
Ông ngồi trên xe, điên cuồng đấm mạnh vào ghế, đốt ngón tay cũng mài ra vết máu.
Lắc lư kịch liệt làm mái tóc giả dày của ông cũng rối bời, như một tên điên.
Vì ngày hôm nay, ông đã cực khổ kinh doanh suốt ba mươi năm, ông vốn cảm thấy đã chuẩn bị thời cơ thích hợp nhất, có thể giành lấy quyền khống chế toàn bộ thế giới ngầm của Yên Kinh.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ông lại thua!
Bây giờ, thế lực trong thế giới ngầm Yên Kinh của ông lúc trước cũng đã bị nhà họ Chung tiếp nhận! Hơn nữa ông còn thua cá cược ba nghìn tỷ! Đó chính là 1/5 toàn bộ gia sản của ông! Tất cả đều đổ sông đổ biển hết!”
“Ông trời, sao ông lại chơi Tống Trung Bình tôi như thế! Muốn ép tôi chết hay sao?” Tống Trung Bình ngồi trong xe la to, ông đấm mạnh lên cửa sổ se, máu trên đốt ngón tay vẽ ra từng hàng máu trên cửa sổ xe.
Làm cho tài xế và Tống Dực cảm thấy người ngồi trong xe không phải là một người có chức vị cao văn nhã lịch sự, cũng không phải là một anh hùng tính toán sâu xa, mà chỉ là một tên điên sắp phát cuồng.
Nếu không phải tính tình Tống Trung Bình rất kiên nhãn, có lẽ ông thật sự sẽ bị ép đến phát điên!
Lúc này còn có một người cũng không khác gì Tống Trung Bình lắm.
Trong một căn biệt thư xa hoa ở thành phố T, Tần Nguyên xem trực tiếp trận đấu võ này thông qua livestream do cấp dưới dùng điện thoại quay.
Anh chờ mong hình ảnh Tần Hằng bị đánh chết. Bởi vì dựa theo tài liệu về Ngưỡng Thiên mà anh có được, anh cảm thấy Tần Hằng sẽ thua tơi tả trong tay Ngưỡng Thiên.
Nhưng mọi chuyện lại diễn ra ngoài dự đoán của anh!
Tần Hằng còn sống, người chết lại là Ngưỡng Thiên.
Anh đã bỏ sáu mươi nghìn tỷ vào cuộc đáu võ này, bây giờ tất cả đã đổ sông đổ biển, tuy đối với nhà họ Tần mà nói, sáu nghìn tỷ chỉ là “chút tiền vặt”, nhưng bây giờ anh biết được, sau khi Tần Hằng bị trục xuất ra khỏi nhà, ông nội Tần Chính Hiên đã đặt nhiều lực chú ý vào anh hơn!
Tần Chính Hiên đang khảo sát anh.
Bây giờ anh lại tổn thất sáu nghìn tỷ, phải giải thích với ông nội thế nào đây? Nếu ông nọi biết anh chơi cá cược thua hết sáu nghìn tỷ, chắc chắn ấn tượng của ông đối với anh sẽ giảm mạnh.
Mười lần đánh cược chính làn thua, người kiếm tiền luôn là ông chủ tổ chức sòng bạc, đây là đạo lý ông nội đã dạy cho bọn anh từ khi còn nhỏ.
Nhìn hình ảnh trong livestream, Tần Hằng được mọi người vây quanh, được đối xử như một anh hùng.
Tâm trạng Tần Nguyên tồi tệ đến cùng cực!
“Biến mẹ nó đi!” Tần Nguyên ném điện thoại ra xa, điện thoại đập lên vách tường chia năm xẻ bảy.
Anh đứng lên, bắt đầu đá tivi, quăng ghế sofa, đập thủy tinh để phát tiết cơn khó chịu trong lòng.
Lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.
Tần Nguyên biết, đây là nhà họ Tào ở Lâm An gọi điện thoại cho anh.
Lần trước trong buổi tiệc mừng thọ của ông nội ở Thiên đảo, Tào Ninh đã hoàn thành xuất sắc “nhiệm vụ” mà anh giao, làm Tần Hằng bị đuổi khỏi nhà, dựa theo lời hứa, Tần Nguyên phải giúp đỡ nhà họ Tào trở thành gia tộc mạnh nhất Lâm An.
Trước mắt, đây là việc Tần Nguyên đang tập trung làm.
Tần Nguyên nhận điện thoại, bên đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói cung kính của Tào Ninh.
“Cậu Tần, tôi đã dựa theo lệnh của anh, mua được vài thành viên quan trọng trong tập đoàn Hoa Hiệp của nhà họ Du, đã đến lúc ra tay với nhà họ Du rồi sao?” Tào Ninh giống như một kẻ ở hỏi ý kiến chủ nhân.
Sau khi từ Thiên Đảo về Tào Ninh luôn chờ mong gia tộc của anh sẽ được Tần Nguyên giúp đỡ và trở thành gia tộc số một ở thành phố Lâm An.
Vậy thì anh sẽ trở thành người có thành tựu rực rỡ nhất trong lịch sử gia tộc, cũng sẽ trở thành cậu ấm số một trong thành phố lâm An, đến lúc đó, mọi người trong Lâm An đều sẽ nghe lệnh anh. Nghĩ đến cảnh đó, anh lại hưng phấn đến mất ngủ.
Tần Nguyên hít sâu, tạm thời quên đi lửa giận khi nãy.
“Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ bắt đầu ra sức giúp anh, đến lúc đó những người hợp tác với nhà họ Du sẽ nhanh chóng giảm đi, anh lại bảo người đi xúi giục những thành viên quan trọng trong nhà họ Du dẫn đầu đi từ chức, nhà họ Du sẽ tự động tan rã, rất có khả năng bọn họ sẽ lập tức chuyển nhượng công ty đi, đến lúc đó tôi sẽ cung cấp tài chính cho anh, anh thu mua lại hết tất cả sản nghiệp của nhà họ Du, nhà họ Tào của anh chắc chắn sẽ trở thành gia tộc số một trong thành phố Lâm An.”
Nghe Tần Nguyên nói mấy chứ “gia tộc số một”, Tào Ninh vô cùng vui mừng, nhìn không được cười ha ha hỏi: “Cậu Tần, mọi chuyện thật sự sẽ đơn giản như anh nói sao?”
Tào Ninh cảm thấy dù sao nhà họ Du cũng là gia tộc lâu đời chiếm giữ ở thành phố Lâm An, muốn bọn họ sụp đổ trong thời gian ngắn, chuyện này nghe có hơi khó tin.
“Anh đang nghi ngờ những gì tôi nói sao??” Tần Nguyên hỏi ngược lại, giọng nói lạnh lùng.
“Không dám không dám, cậu Tần hiểu lầm rồi, dựa vào thực lực của nhà họ Tần, đừng nói là nhà họ Du nho nhỏ, cho dù muốn lật đổ Bill Gates thì cũng dễ như trở bàn tay.” Tào Ninh vội vàng nói.
Làm tay sai bên cạnh Tần Nguyên mấy ngày, anh hiểu rõ tính cách của chủ nhân này, vui buồn thất thường, tàn nhẫn độc ác, nếu vì anh nhiều chuyện mà Tần Nguyên đột nhiên thay đổi ý kiến, không muốn giúp nhà họ Tào bọn họ trở thành gia tộc số một thành phố Lâm An thì anh thiệt thòi to rồi.
“Ha ha!” Tần Nguyên cười, anh cười nhạo Tào Ninh vĩnh viễn luôn là một con chó trước mặt anh.
“Tào Ninh, anh phải nhớ kỹ, sau khi trở thành gia tộc đứng đầu Lâm An rồi thì anh vẫn là một con chó dưới tay tôi, tôi có thể cho anh leo lên vị trí gia tộc số một thì cũng có thể kéo anh xuống.”
“Vâng, tôi là chó, tôi sẽ luôn nghe lời cậu Tần!” Tào Ninh vội vàng trả lời.
“Được, chờ tôi sắp xếp! Mấy ngày này tập trung tinh thần vào!” Nói xong, Tần Nguyên cúp máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.