Chương trước
Chương sau
Tống Trung Bình nói xong, nhưng người khác đều phối hợp mà bật cười, Phương Chính là người cười lớn nhất, vừa cười vừa trào phúng: “Nhà họ Chung có trình độ như thế nào thế? Lại tìm một tên vô dụng đến đấu võ, đang định chọc tức người khác hay tự chọc tức chính bản thân mình vậy? Tôi thấy nhà họ Chung hết hy vọng thật rồi, mau đầu hàng đi thôi.”
Phương Chính ăn nói khó nghe như thế, lập tức có người nhà họ Chung nghe không lọt tai.
“Nè, anh nói cái gì! Anh đã quên lúc trước khi nhìn thấy người nhà họ Chung chúng tôi, các anh nịnh nọt bọn tôi ra sao rồi à?” Một đứa cháu nhà họ Chung chỉ vào Phương Chính mắng.
“Hì hì, nay đã khác xưa, sau này các anh nhìn thấy Phương Chính tôi cũng phải nịnh bợ, nếu không tôi sẽ đánh mông mấy người nha.” Phương Chính khinh bỉ nói.
“Ông Tống, người giết chết Phó Khai ở đâu?” Chung Cửu Trân hỏi, ông thấy được tài liệu về Ngưỡng Thiên, người đó mới hai mươi mấy tuổi mà đã có thể giết chết Phó Khai một cách dễ dàng, chuyện này làm ông vô cùng kinh ngạc.
“Ông gấp làm gì, chờ lát nữa ông sẽ được nhìn thấy cậu Ngưỡng Thiên, nhưng đến lúc đó, nhà họ Chung đã là kẻ thua cuộc dưới tay nhà họ Tống!” Tống Trung Bình trào phúng nói.
Vốn ông còn có chút lo lắng về nhà họ Chung, nhưng khi nhìn thấy nhà họ Chung bọn họ lại mời một thằng nhóc ranh như Tần Hằng đến, Tống Trung Bình đã hoàn toàn yên tâm.
“Tối nay sẽ tổ chức một trận đấu võ ở nơi này, chơi vui lắm!” Lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, Tần Hằng nghe thấy, lập tức hơi ngẩn ra.
Anh quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy một người thanh niên đi vào cùng với một cô gái, người thanh niên kia mặc áo lông vô cùng thời trang, màu lông đổi dần từ màu xanh lam sang vàng, là kiểu mới nhất trong tuần lễ thời trang Milan, anh còn mang một đôi giày lao động màu vang, đẹp trai như người mẫu đi trên sàn catwalk.
Một cô gái yểu điệu đi bên cạnh anh, cô hơi cúi đầu, đút tay vào túi, trông rất ngầu.
Hai người này chính là em thứ tám của Tần Hằng – Tần Thâm cùng với Lâm Châu đã quay về nhà họ Tần lần nữa!
Bây giờ Lâm Châu đã gọi là “Tần Châu”.
Cô cũng giống Tần Thâm, không có lòng tham gì, cho nên được Tần Chính Hiên sắp xếp ở nhà họ Tần ở thế tục, có thể tự do đi chơi ở khắp nơi trên thế giới.
“Cậu Tần cũng đến!” Rất nhiều người trong đám đông nhận ra thân phận của Tần Thâm.
“Tần Châu, em cười cái đi, anh đã chơi với em lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chú chín bảo anh chọc em vui, em không cười thì chú ấy lại nói anh nữa, Tần Thâm anh ghét nhất là đã hứa mà không làm được, cho nên em cười cái đi, được không?” Tần Thâm đau khổ cầu xin Tần Châu.
Từ sau khi Tần Châu về nhà họ Tần, cô giống như đổi thành một người khác, ngày nào cũng buồn rầu không vui. Ba của Tần Châu, Tần Duy Nguyện bảo Tần Thâm dẫn Tần Châu đi chơi khắp nước K, chọc cô vui.
Tần Thâm cũng rất đau lòng cho cô em gái này, ngẫm lại anh giỏi nhất khoảng ăn chơi vui đùa, cho nên đồng ý một cách dứt khoát, nhưng đi chơi khắp nước K được mấy ngày, Tần Châu luôn xụ mặt, cực kỳ kiệm lời, Tần Thâm không có cách nào, quay về Yên Kinh nghe nói ở đây định tổ chức trận đấu võ gì đó, anh cảm thấy rất thú vị, lập tức dẫn Tần Châu đến xem.
“Tần Châu, em đừng hành hạ anh của em nữa được không...” Tần Thâm đang đau khổ cầu xin Tần Châu, lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy Tần Châu chạy về phía trước.
Tần Thâm ngơ ngác, chuyện gì thế này?
Anh nhìn về phía Tần Châu, Tần Châu đã chạy đến trước mặt một người đàn ông, người đàn ông kia cao chừng 1m8, dáng người gầy ôm, đẹp trai, là anh cả Tần Hằng của anh!
Tần Thâm cũng lập tức vui vẻ, chạy nhanh về phía Tần Hằng. Tần Châu lập tức nhào vào lòng Tần Hằng, không kềm được rơi nước mắt.
Hôm tiệc mừng thọ của ông nội, vì Tần Châu nhận lại ba, trong lòng cô đều suy nghĩ về chuyện của ba, chờ đến khi cô khóc suốt một đêm, hôm sau thức dậy mới biết được Tần Hằng đã bị trục xuất khỏi nhà họ Tần, hơn nữa rời khỏi Thiên đảo ngay trong đêm.
Cô cực kỳ đau lòng.
“Được rồi, sao lại khóc thế này?” Tần Hằng nhìn Tần Châu rưng rưng nước mắt, mỉm cười nói, có thể gặp lại Tần Châu lần nữa ở Yên Kinh, Tần Hằng cũng đã rất thỏa mãn.
“Lâm Châu, không đúng, Tần Châu, em...” Tần Hằng hoảng sợ nhìn gương mặt của Tần Châu, trước đây mặt của Tần Châu đầy thẹo và thâm, bây giờ đã mềm mịn hơn rất nhiều, hơn nữa Tần Châu còn trang điểm nhẹ, mũi cao thẳng, môi mỏng, gương mặt hồng hồng, cộng với đôi mắt trong suốt toát lên phong cách nước ngoài.
Không ngờ Tần Châu lại xinh đẹp như thế.
“Anh...” Lúc này, Tần Thâm cũng đi đến trước mặt Tần Hằng, thiếu chút nữa đã gọi “anh cả” rồi.
Trước khi anh và Tần Châu ra khỏi Thiên Đảo, ông nội đã dặn dò cẩn thận, Tần Hằng không còn là con cháu nhà họ Tần, cũng không còn là anh cả của bọn họ, nếu để gia tộc phát hiện ra bọn họ giúp đỡ Tần Hằng, vậy bọn họ cũng phải chịu trừng phạt nghiêm khắc của gia tộc.
“Tần Châu được bác sĩ giỏi nhất trong gia tộc chữa trị, bây giờ gương mặt của em ấy đang khôi phục rất nhanh, sau này sẽ càng tốt hơn nữa.” Tần Thâm nhìn Tần Hằng nói.
“Ừ!” Tần Hằng gật đầu.
“Khoảng thời gian này anh sống có khỏe không?” Tần Châu hỏi. Nhìn gương mặt thân quen của Tần Hằng, đã được một lúc nhưng lòng cô vẫn không thể bình tĩnh lại.
Trước khi về Thiên Đảo, cô vốn đã có chút tình cảm với Tần Hằng, nhưng trong lòng cô chỉ luôn nhớ cậu bé trai xấu xa luôn đánh cô, mắng cô, mới khóa chặt cửa trái tim lại.
Trong tiệc mừng thọ của ông nội, Tần Châu mới biết được, cậu bé trai xấu xa từng đánh cô, mắng cô kia, lại chính là Tần Hằng.
Hơn nữa Tần Hằng cũng không phải người nào khác, mà là anh họ của cô
Trong khoảng thời gian này, không biết cô đã khóc bao lâu vì chuyện này, sao ông trời lại trêu chọc cô như thế.
Làm cô và Tần Hằng hiểu lầm nhau lâu như vậy, kết quả là Tần Hằng và cô lại là anh em họ của nhau, chút tơ tưởng cuối cùng của cô cũng không thể không cắt đứt.
“Anh rất tốt, hai người thì sao?” Tần Hằng hỏi.
“Rất tốt? Tôi không thấy thế, có lẽ lát nữa anh sẽ bị đánh chết!” Phương Chính cười lạnh nói, những người khác cũng lộ ra vẻ mặt châm chọc nhìn Tần Hằng.
“Tần Hằng, hôm nay người lên đấu võ là anh sao?” Tần Châu ngạc nhiên hỏi.
“Ừ.” Tần Hằng gật đầu: “Hai người không cần lo, anh không có chuyện gì đâu.”
“Không sai, cậu Tần sẽ không thua!”
“Ai dám đánh nhau với cậu Tần thì chính là tự tìm đường chết!” Tiểu Phong và Tiểu Hoa nói
“Về khoảng mạnh miệng thì các người sẽ không thua, hai cô nhóc đi ủng hộ thằng ranh này, có phải bị ngu rồi không?” Phương Chính sỉ nhục.
“Anh...” Tiểu Phong và Tiểu Hoa chuẩn bị dạy cho Phương Chính một bài học, bị Tần Hằng cản lại.
“Anh đừng đánh được không?” Tần Châu hỏi, cô biết Tần Hằng có võ công rất cao, nhưng dù sao cũng có nguy hiểm đến tính mạng, cô vẫn rất lo.
“Đúng đó, đừng đánh!” Tần Thâm cũng ủng hộ.
“Không đánh vậy có nghĩa nhà họ Chung nhường lại thế giới ngầm của Yên Kinh!” Tống Dực nói, anh muốn nói khích để Tần Hằng lên đài thi đấu, anh cảm thấy dựa vào thực lực của Ngưỡng Thiên, chắc chắn có thể đánh chết Tần Hằng, nếu Tần Hằng chủ động đầu hàng thì không còn vui nữa.
Lúc đó, không chỉ nhà họ Tống giành được quyền khống chế thế giới ngầm ở Yên Kinh, mà anh và Phương Chính cũng có thể báo mối thù một mũi tên mà Tần Hằng từng sỉ nhục bọn họ lúc trước.
Tần Hằng nhìn Tần Thâm và Tần Châu, tình hình bây giờ, anh không thể bỏ chạy được.
“Mời mọi người vào vị trí, trận đấu võ sẽ bắt đầu ngay lập tức!” Một nhân viên lớn tiếng kêu.
“Ông cụ Chung, xin mời! Chuyện nên tới rồi cũng sẽ tới.” Tống Trung Bình ra dấu “mời” với Chung Cửu Trân, rồi dẫn đầu đi vào trong sân đấu quyền, những người khác đều bao vây xung quanh người Tống Trung Bình, không có ai ở lại chờ nhà họ Chung.
“Chúng ta cũng đi thôi! Tần Hằng.” Chung Cửu Trân nói với Tần Hằng, ông còn quay sang gật đầu chào hỏi với Tần Thâm và Tần Châu, lúc trước ông cũng giống như những người khác trong Yên Kinh, không thể hiểu nào hiểu nổi vì sao nhà họ Tần ở Yên Kinh không có bất cứ công ty nào lớn nhưng lại có thực lực mạnh như thế.
Nhìn thấy phản ứng của Tần Thâm và Tần Châu khi nhìn thấy Tần Hằng, Chung Cửu Trân lập tức hiểu ra, nhà họ Tần ở Yên Kinh thạt ra chính là người nhà họ Tần đã lánh đời.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là cuộc đấu võ, Chung Cửu Trân dẫn dầu đi vào trong sân đấu quyền.
Chính giữa sân đấu quyền là một sân khấu đấu quyền, xung quanh là chỗ ngồi, tối nay, có khoảng bốn trăm người đến sân đấu quyền, bốn trăm người này ngồi vây quanh sân khấu thi đấu.
Bọn họ đang chờ xem trận đấu võ tiếp theo.
Bình thường, các cuộc đấu quyền bọn họ lén đánh cược thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện tình huống đánh chết người, bọn họ hy vọng trận đấu võ ngày hôm nay sẽ càng máu me hơn, càng kích thích giác quan của bọn họ càng tốt!
Nhà họ Chung và nhà họ Tống nhanh chóng ngồi xuống hai bên sân khấu.
Những người khác đều cố ý ngồi gần nhà họ Tống, dẫn đến bên phía nhà họ Tống đông nghịt, mà bên phía nhà họ Chung lại chỉ có một vị trí nho nhỏ, cơ bản đều là người nhà họ Chung.
Tần Thâm và Tần Châu ngồi ở bên cạnh nhà họ Chung, bọn họ muốn cổ vũ cho Tần Hằng.
Chung Cửu Trân nói vài lời cuối cùng với Tần Hằng, Tần Hằng bước từng bước lên trên sân khấu.
Lúc này, điện thoại Tần Thâm rung lên, anh lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của anh hai Tần Nguyên.
Sao Tần Nguyên lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này? Tần Thâm rất khó hiểu, trong lòng anh cũng rất khó chịu với Tần Nguyên, nếu không phải anh thì anh cả đã không bị trục xuất ra khỏi nhà.
“Alo, có chuyện gì?” Tần Thâm nghe máy.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Giọng Tần Nguyên mang theo chút hài hước.
Ở đâu? Sao Tần Nguyên lại hỏi như thế? Đương nhiên Tần Thâm không muốn để Tần Nguyên biết bây giờ anh đang ở cùng với anh cả Tần Hằng, có khả năng Tần Nguyên sẽ vịn vào cớ này ăn nói lung tung trước mặt ông nội.
“Em và Tần Châu đang ở Yên Kinh chơi, sao thế?” Tần Thâm nói.
“Ở chỗ nào của Yên Kinh thế, có phải sân đấu quyền ngầm Hối Chúng không?” Tần Nguyên nhẹ nhàng cười nói.
Tần Thâm hoảng sợ, sao Tần Nguyên lại biết nơi anh đang ở chứ, anh nhìn trái nhìn phải, bởi vì anh cảm thấy, Tần Nguyên đang ở xung quanh.
“Nhìn bên phải, thấy cái điện thoại kia không?” Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói hài hước của Tần Nguyên.
Tần Thâm nhìn sang bên phải, thấy một người đàn ông đang chỉa điện thoại về phía anh, anh hiểu ra, người đàn ông kia là người của Tần Nguyên, bây giờ anh ta đang thông qua livestream để xem tất cả mọi chuyện diễn ra trong sân đấu quyền này.
“Cấp dưới ở Yên Kinh nói cho anh biết, Yên Kinh sắp sửa quyết định ra ông vua của thế giới ngầm ở Yên Kinh, anh định xem thử, không ngờ lại nhìn thấy người bị nhà họ Tần vứt bỏ! Ha, buồn cười thật, bây giờ anh ta đã lăn lộn đến nước phải đi đánh thuê cho người khác rồi sao? Đúng là không có nhà họ Tần che chở thì anh ta không làm được trò trống gì!” Tần Nguyên cười lạnh nói.
“Anh ấy mạnh hơn anh!” Tần Thâm oán hận nói, anh không cho phép bất cứ kẻ nào sỉ nhục anh cả trong lòng anh.
“Ha, Tần Thâm, cậu còn sống trong mơ à?”
Tần Nguyên cười nói: “Anh gọi điện thoại cho cậu là để nhắc nhở cậu, Tần Hằng không còn là người nhà họ Tần nữa, cậu đừng có ý định cứu anh ta, nếu không, tôi cảnh cáo cậu, chuyện này sẽ mang đến cho cậu rất nhiều phiền phức!”
Tần Thâm biết Tần Nguyên đang cảnh cáo anh đừng xen vào trận đấu võ ngày hôm nay, nếu không anh ta sẽ lấy cái này làm cớ để mách lẻo với ông nội. Nếu để ông nội biết anh giúp đỡ Tần Hằng, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Tần Hằng không cần giúp, anh ấy sẽ thắng cuộc đấu võ này!” Tần Thâm nói.
“Ha, anh nói cậu đang sống trong mơ mà cậu còn không chịu tin.”
Tần Nguyên cười khẽ nói:
“Có lẽ cậu còn chưa biết ai sẽ là người chiến đấu với Tần Hằng, tôi phổ cập khoa học cho cậu biết, đối thủ của Tần Hằng tên là Ngưỡng Thiên, là đệ tử của hộ pháp thủ tịch Lệ Hải Sa của bang Hoa Thanh ở nước Z, anh ta đã ra tay giúp đỡ bang Hoa Thanh 13 lần, chưa có lần nào thất bại, hai ngày trước, anh ta còn giết chết Phó Khai, bây giờ cậu có còn cho rằng Tần Hằng có hy vọng sống sót ở trước mặt Ngưỡng Thiên không? Ha ha...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.