Tần Hằng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một người đàn ông khoảng 40 tuổi đang ngồi sau bàn làm việc, ông ta tương đối trắng trẻo, hớt đầu đinh, tướng mạo khôi ngô, dáng người gầy giống như đã từng đi lính, ông ta quan sát Tần Hằng hai mắt, trông vẻ mặt thì ông ta là một người rất sắc sảo. Ông ta là tổ trưởng tổ bảo vệ của đại học Yên Kinh, Diêu Tuấn Kiệt. "Vị bạn học này đến có việc gì?" Diêu Tuấn Kiệt cười nói. Ông ta thấy Tần Hằng cùng lắm là 20 tuổi nên cho rằng anh là một sinh viên của đại học Yên Kinh. Có thể học ở đại học Yên Kinh nếu không phải là con nhà giàu thì cũng là con quan quyền nên Diêu Tuấn Kiệt chưa bao giờ dám tự cao tự đại với các sinh viên. "Ông hiểu lầm rồi, tôi không phải là sinh viên, hôm nay tôi đến đây để xin làm bảo vệ." Tần Hằng cười nói. "Xin làm bảo vệ." Diêu Tuấn Kiệt hơi kinh ngạc, bảo về đều là những người 40, 50 tuổi không có công ăn việc làm, một cậu trai trẻ mới 20 tuổi đầu mà lại đi xin làm bảo vệ, thật khiến người ta khó hiểu. Diêu Tuấn Kiệt thầm nghĩ trong lòng, vị trí bảo vệ còn trống của đại học Yên Kinh đã có đồng hương hỏi trước, tỏ ý muốn bỏ ra 15 triệu để mua vị trí này nên không thể cho Tần Hằng vào làm được. Nụ cười trên mặt Diêu Tuấn Kiệt vụt tắt, một người đến xin làm bảo vệ thì có gì đáng để ông ta tôn trọng chứ? "Cậu hãy giới thiệu một chút về bản thân đi." Diêu Tuấn Kiệt nhấc cái giá lên, dựa vào lưng ghế, nghiêng người nhìn Tần Hằng. Đại học Yên Kinh là cơ sở chính quy, cho dù muốn loại bỏ Tần Hằng thì cũng làm cho ra vẻ, đưa ra một lý do đường hoàng, bằng không Tần Hằng đi kiện thì ông ta sẽ khó mà xử lý ổn thoả. "Tôi tên Tần Hằng, cao 1m81, nặng 70kg..." Tần Hằng giới thiệu một vài thông tin cơ bản. "Được rồi, tôi biết rồi." Diêu Tuấn Kiệt gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Tần Hằng, cậu không thích hợp làm việc ở chỗ chúng tôi, cậu quay về đi!" Tần Hằng hết sức kinh ngạc, tuổi còn trẻ, cường tráng hơn mấy ông chú trung niên ngồi trong phòng làm việc, tại sao vừa mới báo cáo thông tin cơ bản đã bị đánh rớt? Có điều, Tần Hằng phải được ở lại đay làm bảo vệ. "Tổ trưởng, xin ông hãy suy nghĩ lại, tôi rất muốn làm bảo vệ ở đây!" Tần Hằng nói. "Ha ha, cậu đúng là thú vị? Cậu nói xem, bộ dạng cậu tuấn tú, lịch sự như vậy, bước ra xã hội thiếu gì việc làm tốt sao cứ khăng khăng đòi làm bảo vệ? Đâu phải là cậu không thấy, bảo vệ ở chỗ này đều là những ông chú 40, 50 tuổi, cậu và họ không giống nhau nên tôi mới bảo là cậu không thích hợp làm việc ở chỗ chúng tôi.” Diêu Tuấn Kiệt nửa thật nửa giả nói. Nếu để Tần Hằng có được vị trí này thì ông ta sẽ vuột mất 15 triệu tiền lót tay, có được 15 triệu đó ông ta có thể thuê khách sạn chơi đùa cùng 2, 3 em gái sinh viên. "Nếu anh lo lắng về vấn đề liên lạc giữa tôi và đồng nghiệp, xin anh cứ yên tâm, đối với tôi không thành vấn đề.” Tần Hằng nói. "Cậu không thành vấn đề? Hừ, nhưng những người khác có thể không thích cậu, tôi không muốn bởi vị có cậu gia nhập mà phá vỡ sự đoàn kết của tập thể.” Diêu Tuấn Kiệt nói, ánh mắt ông ta nhìn Tần Hằng đã rất mất bình tĩnh rồi, ông ta đứng lên, mở cửa hướng ra ngoài nói với Tần Hằng: "Cậu đi theo tôi, nếu bọn họ có thể tiếp nhận cậu thì tôi không có ý kiến gì.” Diêu Tuấn Kiệt đi ra tới cửa, 6, 7 nhân viên bảo vệ đang nghịch điện thoại lập tức cất điện thoại chào Diêu Tuấn Kiệt, trong ánh mắt của bọn họ mơ hồ có sự sợ hãi. Cũng khó trách, quan lớn đương nhiên sẽ đè chết người ta, bọn họ mà dám không tôn trọng Diêu Tuấn Kiệt thì ông ta có thể tìm đại một lý do để trực tiếp sa thải họ "Uhm, tốt lắm" Diêu Tuấn Kiệt hài lòng cười nói, ông ta nhìn mấy gã bảo vệ một lượt rồi ra hiệu bằng mắt với họ, hỏi: "Anh chàng này tới xin làm bảo vệ, các anh có đồng ý xem anh ta là đồng nghiệp không?” Lúc trước Diêu Tuấn Kiệt đã từng đuổi hai người đến xin làm bảo vệ nên những người này vừa nghe Diêu Tuấn Kiệt hỏi vậy liền hiểu ông ta có ý gì. Diêu Tuấn Kiệt muốn bọn họ diễn kịch, đuổi người thanh niên này đi, hai lần trước đều như vậy cả. Mấy người bảo vệ trung niên liếc mắt một cái liền nhập vai: "Tôi thích làm việc chung với người đồng trang lứa hơn, mấy anh chàng trẻ tuổi quá bốc đồng và hay cãi vã." Một người đàn ông trung niên đeo kính nói. "Tổ trưởng Diêu hãy tuyển người khác đi, tôi thấy người thanh niên này không được đâu! Đoán chừng làm chưa tới hai ngày đã bỏ ngang rồi, chúng ta lãng phí sức lực như vậy để là gì chứ." Một người trung niên cắt đầu mái nhà liếc nhìn Tần Hằng, dáng vẻ như một tên thèm ăn đòn vậy. "Ha ha, cậu nói xem, một thanh niên cao to khoẻ mạnh như vậy lại cứ khăng khăng đòi làm việc ở một chỗ toàn mấy ông già như chúng tôi, haizzz, cậu bảo tôi phải nói sao đây?" Một người đàn ông trung niên đầu húi cua vỗ vai Tần Hằng than thở: "Chàng trai trẻ, câu nên ra ngoài tìm việc khác đi, đừng ở lỳ chỗ chúng tôi nữa, được không.” Vừa dứt lời, 6, 7 nhân viên bảo vệ có mặt đều bật cười, họ cảm thấy người thanh niên này quá tệ, ngay cả nhân viên bảo vệ như bọn họ mà cũng không bằng, bình thường bọn họ luôn phải hứng chịu sự cáu gắt của người khác, hôm nay cũng có người chịu đựng sự cáu gắt của họ rồi. "Chàng trai, cậu có nghe thấy gì không hả, không phải tôi không cần cậu mà là những người ở đây không thích cậu, phàm chỉ cần một người chịu nhận cậu thì tôi cũng sẽ suy nghĩ lại." Diêu Tuấn Kiệt nói: "Bây giờ mời cậu rời khỏi đây, chúng tôi phải bắt đầu ca trực rồi.” Diêu Tuấn Kiệt rất thoải mái trong lòng, đám người cấp dưới giúp ông ta diễn kịch cũng tức là khuất phục dưới quyền uy của ông ta, ở tổ bảo vệ này thì ông ta chính là hoàng đế, hơn nữa bây giờ mà đuổi Tần Hằng đi thì ông ta sẽ nắm chắt 15 triệu đó. "Tổ trưởng, tôi muốn giữ cậu ấy lại!" Lúc này, một thanh âm ở trong đại sảnh vang lên, Diêu Tuấn Kiệt đang tươi cười thì khựng lại, ông ta nhìn về phía có tiếng nói vang lên, người vừa lên tiếng chính là thanh niên 30 tuổi đã mở cửa cho Tần Hằng. "Đới Tiền Bách, cậu nói cái gì!" Diêu Tuấn Kiệt lừ mắt nhìn về phía Đới Tiền Bách, ông ta đang cho Đới Tiền Bách một cơ hội sửa chữa sai lầm. "Tôi hy vọng anh chàng này có thể ở lại, nếu các ông không muốn làm chung với cậu ấy thì để tôi và cậu ấy ở chung một tổ là được!" Đới Tiền Bách thầm run trong lòng nói. Mấy gã bảo vệ khác đều nhìn Đới Tiền Bách bằng ánh mắt trêu tức: "Heya, thằng Đới Tiền Bách này thích làm trái ý mọi người." "Nói thật, tôi chẳng thích Đới Tiền Bách chút nào, mỗi lần chung tổ với cậu ta đều rất khó chịu.” "Đới Tiền Bách, tổ trưởng Diêu đã lên tiếng rồi, cậu nghĩ cậu là ai hả? Cậu đồng ý cho người ta gia nhập là có thể gia nhập sao? Cậu thật sự tự cho mình muốn gì được nấy hả?" Diêu Tuấn Kiệt hơi giơ tay, các bảo vệ khác đều ngừng xôn xao, Diêu Tuấn Kiệt nhìn Đới Tiền Bách, nói: "Có vẻ như các đồng nghiệp rất có ý kiến với cậu, hôm nay không phải tôi không biết, để đảm bảo sự đoàn kết của cả đội, bây giờ tôi chính thức thông báo rằng Đới Tiền Bách, cậu đã bị sa thải, nội trong tối nay cậu phải cuốn gói đi khỏi đây.” Đới Tiền Bách không ngờ Diêu Tuấn Kiệt thế nhưng lại sa thải anh ta, anh ta giữ chặt cánh tay của Diêu Tuấn Kiệt, sắc mặt lo lắng địa nói: "Tổ trưởng Diêu, xin ông đừng sa thải ôi, em gái tôi còn cần tôi kiếm tiền cho em ấy đi học, tôi không thể mất việc được..." "Hừ..." Diêu Tuấn Kiệt cười khẩy trong lòng, nói: "Không phải tôi không cho cậu cơ hội mà là cậu thật sự không thích hợp với công việc này, cậu đi đi!" "Kéo cậu ta đi cho tôi!" Diêu Tuấn Kiệt hất tay Đới Tiền Bách ra rồi nói với các bảo vệ khác. Các bảo vệ khác hợp lực kéo Đới Tiền Bách ra rồi đẩy cả anh ta cùng Tần Hằng ra khỏi văn phòng. "Anh không sao chứ?" Tần Hằng đỡ Đới Tiền Bách, thấy sắc mặt anh ta tái nhợt, đổ mồ hôi, vẻ mặt rất không tốt: “Để tôi đỡ anh sang bên cạnh ngồi nghỉ ngơi." Tần Hằng đỡ Đới Tiền Bách rời khỏi toà nhà hành chính, ngồi xuống hàng ghế bên cạnh ao. "Từ nhỏ tôi đã có bệnh thiếu máu, vừa rồi vì quá kích động nên bệnh cũ lại tái phát, tôi ngồi một chút là khoẻ lại thôi.” Đới Tiền Bách nói. Thấy sắc mặt Đới Tiền Bách quả thật đã tốt hơn, Tần Hằng lúc này mới yên tâm, anh còn nói thêm: "Vừa rồi cám ơn anh đã ủng hộ tôi." Tần Hằng rất cảm kích việc vừa rồi Đới Tiền Bách đã nói giúp ạnh. "Không có việc gì, kỳ thật tôi rất mong cậu có thể ở lại đây để chúng ta làm đồng nghiệp, cậu nhìn xem trong tổ bảo vệ thì tôi là người nhỏ tuổi nhất lại còn mới vào chưa tới hai tháng, các bảo vệ khác đều làm ra vẻ như cao hơn tôi một bậc vậy, bắt nạt tôi ngu ngơ, tôi chỉ biết gọi dạ bảo vâng không dám phản đối, nếu có cậu thì chúng ta có thể nói chuyện phiếm, nhưng bây giờ cả hai chúng ta đều bị đuổi rồi.” Đới Tiền Bách gượng cười nói. "Anh chính vì chứng thiếu máu này mà không làm được công việc khác à?" Tần Hằng hỏi. "Đúng vậy, tôi đã từng làm phục vụ khách sạn, gác cổng khách sạn, lái xe vận tải nhưng vì thiếu máu nên tôi đã suýt lao xe vào khe núi một lần, tôi nghĩ làm bảo vệ sẽ dễ dàng hơn và bệnh của tôi cũng không ảnh hưởng gì quá nhiều, nên tôi đến đây làm." Đới Tiền Bách đáp. "Còn cậu thì sao? Có dự định gì chưa? Cậu khoẻ mạnh như vậy nhất định sẽ tìm được công việc tốt, đến lúc đó nếu có cơ hội thích hợp xin cậu hãy giúp đỡ anh em với." Đới Tiền Bách mỉm cười đáp. "Tôi muốn làm bảo vệ ở đây." Tần Hằng chậm rãi lắc lắc đầu cười nói. "Người anh em đừng mơ mộng nữa, tổ trưởng Diêu đã chuẩn bị bán vị trí này cho đồng hương của mình rồi, cả tôi và cậu đều không còn cơ hội nữa đâu.” Đới Tiền Bách cảm thấy Tần Hằng vẫn còn ảo tưởng như vậy đúng là rất buồn cười. “Cũng không hẳn là đúng, thành sự là do người mà!” Tần Hằng cười nói: "Anh tạm thời ngồi ở đây chờ một lát, tôi đi WC đã." Nói xong, Tần Hằng liền đi vào một khu rằng nhỏ mở điện thoại, ngày hôm qua Chung Tuyết Sơn để lại cho anh một số điện thoại, nếu xin việc không được thì cứ gọi cho ông ta nên Tần Hằng bấm vào số điện thoại dó... Lúc này đích Diêu Tuấn Kiệt đã trở lại văn phòng, nhàn nhã đặt chân lên bàn, dựa vào ghế nhắm mắt lại, ngân nga huýt sáo. Tâm trạng của Diêu Tuấn Kiệt lúc này cực kỳ thoải mái, ông ta không chỉ đuổi được Tần Hằng mà còn đuổi được Đới Tiền Bách, làn này trống những hai chỗ, một chỗ ông ta có thể thu được 15 triệu, hai vị trí là 30 triệu, tiến kiếm được quá nhanh, quá dễ dàng. Diêu Tuấn Kiệt lấy điện thoại di động ra, mở một nhóm facebook có tên là "Nhóm kiếm ăn của đàn sói già thủ đô". Diêu Tuấn Kiệt mở album của nhóm, có hơn 400 người đẹp các thể loại. Diêu Tuấn Kiệt nhấp vào một album tên “Nữ sinh viên ngây thơ.” Trong mỗi bức ảnh là một người đẹp trẻ trung, dáng người quyến rũ khiến Diêu Tuấn Kiệt lòng như lửa đốt, hận không thể đến khách sạn ngay tối nay để “trừng phạt” cô nàng trong ảnh ngay trên chiếc giường lớn của khách sạn. Ngay khi Diêu Tuấn Kiệt đang hứng khởi thì chuông điện thoại của ông ta kêu lên khiến Diêu Tuấn Kiệt giật mình nhảy dựng, ông ta chửi thề: "Mẹ nó, thằng chó nào gọi điện cho ông đúng lúc này vậy hả!” Diêu Tuấn Kiệt điều chỉnh cảm xúc một chút rồi bắt cuộc gọi từ số lạ: "Chào ông, cho hỏi ai ở đầu dây vậy?" "Chung Tuyết Sơn của nhà họ Chung." Có một giọng nói điềm tĩnh vang lên ở đầu dây bên kia, nhưng Diêu Tuấn Kiệt nghe thấy lại run bần bật, suýt chút nữa thì đánh rơi điện thoại. Diêu Tuấn Kiệt lăn lộn ở Yên Kinh đã hơ 10 năm, danh tiếng của nhà họ Chung có thể nói là như sấm bên tai, nhà họ Chung tài lực hùng hậu, thế lực ở Yên Kinh cũng thuộc dạng thâm căn cố đế, nghe nói nhà họ còn là thủ lĩnh của thế lực ngầm tại Yên Kinh, thậm chí là cả Hoa Bắc, đối diện với một thế lực khủng bố như vậy thì một tổ trưởng tổ bảo vệ của đại học Yên Kinh như Diêu Tuấn Kiệt chẳng khác gì mọt con rệp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]