Chương trước
Chương sau
Long Đằng và Chung Khiết nhìn nhau, bọn họ vẫn khá nghi ngờ về lời nói của Chung Tuyết Sơn.
“Chung Khiết, cháu quay về cùng cậu đi, ông ngoại rất nhớ cháu!” Chung Tuyết Sơn vừa nói vừa tới gần Chung Khiết, Tần Hằng chặn trước mặt ông ta, anh vẫn sợ ông ta sẽ gây bất lợi cho cô.
Mặc dù trong lòng Chung Tuyết Sơn khó chịu, nhưng kiêng kỵ giá trị võ lực mạnh mẽ của Tần Hằng, nên không dám nói gì, mà chỉ lo lắng nhìn Chung Khiết nói:
“Chung Khiết, cháu không muốn quay về thăm nhà mẹ đẻ của cháu à? Ông ngoại đã 20 năm không gặp cháu rồi, ông ấy rất nhớ cháu, tối hôm trước, khi cậu đưa ảnh của cháu cho ông ấy, ông ấy vừa nhìn thấy đã đỏ mắt, cháu có thể tưởng tượng một ông lão 70 tuổi ngồi khóc sẽ có bộ dạng gì không?”
Nhắc đến mẹ, Chung Khiết liền nhớ đến lời nói mà Long Đằng từng nói với cô, mẹ cô là bị Chung Cửu Trân ép chết, làm cô thở hổn hển.
Chung Khiết tức giận nhìn Chung Tuyết Sơn: “Chẳng phải mẹ tôi bị các người ép chết à? Tôi hận các người!”
Chung Khiết nói xong thì hai mắt đỏ hoe, bắt đầu ngấn nước, cô cúi đầu, hai hàng nước mắt chảy xuống, rồi rơi xuống sàn.
Chung Khiết cực kỳ đau lòng, miệng luôn lẩm bẩm: “ Tại sao lại là các người, mấy người là người thân của mẹ tôi mà, tại sao lại ép bà ấy phải chết...”
Nếu người ngoài ép chết mẹ cô, có lẽ Chung Khiết sẽ không đau lòng như vậy, nhưng hung thủ hại chết mẹ cô lại là ông ngoại cô, cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ cô phải giết ông ngoại để trả thù giúp mẹ ư?
“Chung Khiết, năm đó mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do, cháu cũng nói rồi đấy, chúng ta là người một nhà, cháu cảm thấy giữa người thân với nhau mà lại lạnh lùng xuống tay giết người ư? Huống hồ người chết còn là em gái ruột mà cậu thương yêu nhất.” Chung Tuyết Sơn ảm đạm nói.
Thấy thái độ nói chuyện của Chung Tuyết Sơn, trong lòng Chung Khiết bỗng có một suy nghĩ, trong chuyện này có một ẩn khuất rất lớn.
“Cháu về nhà với cậu nhé? Cháu đã ở bên ngoài 20 năm rồi, chắc chắn ông ngoại cháu sẽ rất vui khi nhìn thấy cháu.” Chung Tuyết Sơn nói tiếp, giọng nói đầy chân tình và quan tâm.
“Được, tôi sẽ về với cậu.” Chung Khiết bình tĩnh nói, cô cũng muốn đối mặt hỏi rõ Chung Cửu Trân xem, rốt cuộc là tại sao ông ta lại ép chết mẹ cô?
“Được, được, chúng ta về thôi!” Chung Tuyết Sơn mừng rỡ nói.
“Nhưng ông không được phái người tới ám sát ba tôi nữa, nếu ông làm trái lời hứa, tôi sẽ hận nhà họ Chung cả đời, đồng thời chắc chắn tôi sẽ báo thù giúp ba mẹ tôi.” Chung Khiết lại nói, cô sợ mình đi cùng Chung Tuyết Sơn rồi, ông ta sẽ phái người quay về nhà họ Long để giết ba cô, đến lúc đó cô có hối tiếc cũng quá muộn màng.
“Được, cậu đồng ý với cháu.” Chung Tuyết Sơn trầm ngâm một lát, rồi trịnh trọng nói.
Ông giết Long Đằng chỉ vì ông ta không giao Chung Khiết cho nhà họ Chung, mục đích quan trọng nhất trong chuyến đi lần này của ông, vẫn là dẫn Chung Khiết về Yên kinh.
“Chung Khiết, để anh đi cùng em.” Tần Hằng kéo tay Chung Khiết nói, bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cũng đồng thanh nói: “Chúng tôi cũng đi cùng cậu Tần.”
Thấy Tần Hằng muốn về cùng Chung Khiết, Chung Tuyết Sơn thầm vui mừng, đúng lúc anh đang có ích cho nhà họ Chung.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nhưng thấy Tần Hằng đang nắm lấy tay Chung Khiết, trong lòng Chung Tuyết Sơn lại lo lắng, ông nhìn anh nói: “Cậu Tần, mong cậu hãy tôn trọng Chung Khiết một tý.”
Tần Hằng thấy Chung Tuyết Sơn đang nhìn bàn tay nắm lấy Chung Khiết của mình, thì nhất thời hiểu rõ, ông ta cảm thấy mình đang thất lễ.
Anh buông tay Chung Khiết ra, nói với Chung Tuyết Sơn: “Tổng giám đốc Chung, mong ông đừng ngạc nhiên, hôm nay là ngày kết hôn của tôi và Chung Khiết, ông là người nhà của cô ấy, nên tôi mong ông có thể chứng kiến hôn lễ của chúng tôi.”
“Đúng vậy, cậu Tần, cậu mau trao nhẫn cho Chung Khiết đi, rồi hôn nhau nữa, là chính thức trở thành vợ chồng rồi!” Du Chí Hòa thấy tình hình đã dịu xuống, nên cười nói.
“Không được!” Chung Tuyết Sơn vội lên tiếng, ông ta nhíu mày, nhìn Tần Hằng nói: “Cậu Tần, nhà họ Chung là gia tộc lớn, nên con gái xuất giá phải được người lớn trong gia tộc đồng ý, không thể để cậu cưới con bé một cách bình thường như vậy được, mong cậu có thể hiểu rõ quy tắc nhà họ Chung.”
“Chung Khiết, hôm nay cháu đừng vội kết hôn với cậu Tần, cứ quay về Yên kinh, để cậu dẫn hai đứa đi gặp mặt ông ngoại trước, đến lúc đó chuyện kết hôn của hai đứa sẽ do ông ấy định đoạt.” Chung Tuyết Sơn trịnh trọng nói.
“Được rồi, Chung Khiết, anh sẽ quay về Yên kinh cùng em, để xem ông ngoại em sẽ nói gì.” Tần Hằng nói, anh thấy với tình hình này, Chung Khiết cũng chẳng còn tâm trạng để kết hôn, nếu nhà họ Chung đã có quy tắc như thế, thì anh cũng nên tuân thủ.
“Ừm.” Chung Khiết khẽ gật đầu.
Chung Tuyết Sơn thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhìn mấy người Long Đằng và Du Chí Hòa: “Còn mấy người nữa, không ai được phép tiết lộ ra bên ngoài về mối quan hệ giữa Chung Khiết và nhà họ Chung, cũng không được nhắc đến nửa chữ về những chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay, nếu để tôi biết chuyện này bị đồn ra ngoài, chắc chắn nhà họ Chung sẽ không dễ dàng buông tha cho các người.”
“Các người đã nghe thấy chưa?” Chung Tuyết Sơn trầm giọng hỏi.
“Chúng tôi nghe thấy rồi.” Cha con Du thị và cha con Long Đằng khẽ đáp.
“Chung Khiết, tối nay cháu cứ nghỉ ngơi một đêm đi, sáng mai, cậu sẽ tới đây đón tụi cháu, rồi chúng ta cùng về Yên kinh.” Chung Tuyết Sơn nói xong, thì nhìn Chung Khiết, rồi xoay người dẫn Phó Khai, A Thanh, A Phong rời đi.
Chung Tuyết Sơn vừa rời đi, cha con Du thị, Long Đằng, Long Nghiên đã vây quanh, rồi cúi người cảm ơn Tần Hằng, nhất là Du Minh, anh cảm thấy nếu lần này không có Tần Hằng đánh bại Phó Khai, có lẽ anh thật sự bị anh ta đánh chết rồi, giờ anh thật lòng cảm kích Tần Hằng.
“Cậu Tần, cũng may nhờ có anh, bằng không có lẽ lần này tôi và ba tôi khó mà thoát khỏi kiếp nạn.” Du Minh nhìn Tần Hằng nói, ánh mắt hơi khâm phục.
“Cậu Du khách sáo rồi.” Tần Hằng khẽ cười nói.
Du Chí Hòa là người lão luyện, biết giờ chắc chắn nhà họ Long có rất nhiều lời muốn nói, người ngoài như hai cha con ông ở lại đây sẽ không thích hợp, nên chào tạm biệt Tần Hằng và người nhà họ Long, rồi xoay người dẫn Du Minh rời khỏi đây.
“Khiết, con thật sự muốn quay về nhà họ Chung à? Không bằng giờ con hãy bỏ trốn đi?” Long Đằng tràn đầy lo lắng nhìn Chung Khiết, ông vẫn cảm thấy, lần này cô về nhà họ Chung như dê vào miệng cọp.
Chung Khiết từ tốn lắc đầu, khẽ cười đáp: “Ba, nhà họ Chung đã tìm được con rồi, dù con chạy trốn, cũng biết chạy đi đâu? Hơn nữa con cũng muốn tới đó xem thử, ba đừng lo lắng cho con, con không tin, Chung Cửu Trân có thể xuống tay với cháu gái ruột của mình.”
Chuyện đã đến nước này, Long Đằng chỉ có thể gật đầu trầm ngâm, Long Nghiên cũng nghĩ giống ông, cảm thấy lần này Chung Khiết và Tần Hằng tới Yên kinh sẽ lành ít dữ nhiều.
Long Đằng sắp xếp phòng khách cho bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”, ông và Long Nghiên đều biết giờ chắc chắn Tần Hằng và Chung Khiết có rất nhiều lời muốn nói với nhau, nên cùng về phòng của mình để nghỉ ngơi, để lại không gian riêng cho hai người.
“Ngày mai em phải đi gặp ông ngoại em rồi, có phải em đang rất căng thẳng đúng không?” Tần Hằng nắm tay Chung Khiết hỏi, thấy cô luôn mặt mày ủ rũ, trong lòng anh cũng rất lo lắng cho cô.
‘Em không biết phải đối mặt thế nào với ông ấy, mẹ em bị ông ấy ép chết, nên em rất hận ông ấy.” Chung Khiết nói, giờ trong lòng cô rất mâu thuẫn.
“Không sao, dù em đưa ra quyết định gì, anh cũng ủng hộ em!” Tần Hằng khẽ nắm tay Chung Khiết, cô tựa đầu vào ngực anh, trang sức trên đầu cô đâm vào người anh, làm anh đau đến thốt lên: “Úi da!”
“Anh không sao chứ?” Chung Khiết vội hỏi han.
“Anh không sao.”
Tần Hằng khẽ cười đáp, nhìn váy cưới trên người Chung Khiết, rồi lại nhìn bộ đồ vest trên người mình, cảm thán: “Hôn lễ của chúng ta đã hoàn thành hơn một nửa rồi, không ngờ cuối cùng lại thất bại, em nói thử xem có phải chúng ta là cặp đôi xui xẻo nhất thế giới không?”
“Giờ không còn ai ngăn cản anh nữa, nên anh có thể tiếp tục.” Chung Khiết đỏ mặt khẽ nói.
Tần Hằng thầm vui mừng, hiểu ra ngay, vội lấy chiếc nhẫn mà mình đã mua ra, Chung Khiết cũng thế, rồi hai người đeo nhẫn vào tay đối phương.
Tần Hằng thấy mắt Chung Khiết lấp lánh như sao, cảm thấy rất ngây thơ đáng yêu, nên từ từ áp sát mặt cô, rồi hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Nụ hôn này giống như kẹo bông, như đang được uống mật ong, cực kỳ ngọt ngào, Tần Hằng như đang lơ lửng trên mây, khắp người đều khó chịu.
Mười mấy giây sau, Tần Hằng mới từ từ buông Chung Khiết ra, anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, khóe môi còn đọng lại một vệt óng ánh, ánh mắt hiện lên vẻ yêu thích và cảm giác ham muốn.
Trong lòng Tần Hằng bỗng dâng lên cảm giác tự hào.
“Chung Khiết, giờ em đã làm vợ anh rồi, bà xã!” Tần Hằng gọi cô.
“Ừm.” Chung Khiết khẽ ừm một tiếng, rồi cúi đầu, hơi xấu hổ.
“Vậy em gọi anh là gì?” Tần Hằng đặt tay lên vai Chung Khiết, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
Trong lòng Chung Khiết nhất thời hiện lên hai chữ “ông xã”, nhưng cô không nói ra được xưng hô sến súa như vậy.
“Tần Hằng.” Chung Khiết đáp.
“Không phải chứ, anh gọi em là bà xã, nên em không thể gọi tên anh được.” Tần Hằng biết Chung Khiết đang xấu hổ, nhưng bọn họ đã kết hôn rồi, nên xưng hô “ông xã bà xã”cũng chẳng sao cả.
Chung Khiết bị Tần Hằng ép đến mức hết cách, đành phải khẽ gọi: “Ông xã.”
“Ơi!” Tần Hằng vui vẻ đáp lại, rồi anh đứng thẳng người, bế Chung Khiết lên.
“Á! Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống.” Chung Khiết giật mình, vội hô lên.
“Tất nhiên là làm chuyện vợ chồng nên làm rồi.” Tần Hằng cố ý trêu chọc Chung Khiết.
“Hả, đừng mà!” Chung Khiết vô thức hét lên.
“Xem em sợ chưa kìa.” Tần Hằng đặt Chung Khiết xuống sàn, rồi nhìn cô nói: “Giờ tâm trạng em đã đỡ hơn chút nào chưa? Được rồi, hôm nay cũng muộn rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi, rồi anh sẽ đi tới phòng cho khách.”
Tần Hằng đưa Chung Khiết về phòng của cô, rồi rời đi.
Chung Khiết nằm trên giường, nghĩ tới chuyện Tần Hằng trêu chọc mình trong phòng khách, không khỏi mỉm cười, cô nằm nghiêng người, nhìn phía bên giường, rồi tưởng tượng ra bóng dáng của anh.
“Đúng vậy, chúng ta đã là vợ chồng rồi, có thể...” Chung Khiết khẽ lẩm bẩm, cô nở nụ cười xinh đẹp, oán trách Tần Hằng: “Tại sao anh không kiên trì thêm lát nữa, rồi em có thể cho anh...”
Nghĩ đến đây, Chung Khiết cảm thấy rất xấu hổ, nên nhắm mắt lại bắt đầu ngủ thiếp đi.
9 giờ sáng hôm sau, Chung Tuyết Sơn đến nhà tổ nhà họ Long để đón Chung Khiết, Tần Hằng, mười mấy vệ sĩ bị đánh chết tối qua, đều được nhà họ Long xử lý ổn thỏa.
Tần Hằng, Chung Khiết và bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đứng bên ngoài nhà tổ nhà họ Long, Long Đằng và Long Nghiên đang đứng tiễn bọn họ.
Tạm biệt xong, Tần Hằng và Chung Khiết ngồi xe Chung Tuyết Sơn, còn bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” thì ngồi xe khác.
Đoàn người đi tới sân bay quốc tế Lâm An, Chung Tuyết Sơn đã đặt vé may bay rồi, bọn họ sẽ đi chuyến bay CA1510, đến 2 giờ chiều sẽ đáp xuống sân bay quốc tế Yên kinh.
Xe nhà họ Chung đã có mặt ở sân bay để đưa đón.
Nhóm người Chung Tuyết Sơn trở về nhà chính nhà họ Chung ngay, Phó Khai đã được người nhà họ Chung đưa tới chùa Đàm Thác.
Từ tối qua đến giờ, Phó Khai luôn mất ngủ, không ngừng lắc đầu như một kẻ điên, thua dưới tay Tần Hằng là một đả kích quá lớn với ông ta.
Cadillac Escalade chạy về phía đông đường Trường An, vòng qua mấy con phố và mười mấy ngã tư, cuối cùng xe cũng chạy vào một con đường khá yên tĩnh, hai bên đường trồng cây hoa hòe, thỉnh thoảng còn có lá rơi xuống, xung quanh đều là những căn nhà đã có ít nhất là trăm năm tuổi, gạch xanh ngói đỏ, dấu vết loang lổ đã thầm nói lên lịch sử sâu đậm của nơi này.
Xe dừng trước một nhà quyền quý, trên cổng còn có một tấm biển đề năm chữ “Dinh thự nhà họ Chung” khá lớn được mạ vàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.