Chương trước
Chương sau
“Ông Phùng, cậu tới rồi?” Ông chủ mặc đồ vest vừa nhìn thấy người đàn ông cao lớn, đã mỉm cười đi tới chào hỏi.
Người đàn ông cao lớn này là Phùng Dung trong miệng Du Minh, là lão đại thế giới ngầm khu Dư Hàng ở cổ trấn Đường Thê.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của cậu Du, Phùng Dung liền cử đàn em của mình theo dõi hành tung của hai người Long Nghiên, thấy hai người đi tới “Vương Nhuận Hưng”, anh ta liền thông báo cho ông chủ mặc đồ vest, bảo ông ta dọn sạch hiện trường, để mình tới bắt cóc Long Nghiên, rồi bỏ thuốc mê đưa tới khách sạn, để cậu Du hưởng thụ, còn thằng nhãi con tên Tần Hằng này sẽ bị dạy dỗ một trận nhớ đời.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh hai người Tần Hằng đều đã nghe qua danh tiếng của Phùng Dung ở trên đường, giờ được gặp mặt người thật, mặc dù biết anh ta không tới gây sự với mình, nhưng trong lòng vẫn không khỏi sợ hãi, chẳng dám thở mạnh.
Giờ trong nhà hàng chỉ còn lại ba vị khách là Tần Hằng, Long Nghiên và người đẹp mặc đồ trắng, ông chủ bảo nhân viên đóng cửa nhà hàng lại.
Tần Hằng và Long Nghiên thấy thế thì trong lòng rất bất an, còn người đẹp mặc đồ trắng thì vẫn bình tĩnh ung dung ngồi trên ghế, không biết từ lúc nào đã đeo khăn che mặt lên rồi.
Phùng Dung nghênh ngang ngồi trên ghế, liếc nhìn Tần Hằng, Long Nghiên và người đẹp mặc đồ trắng, rồi cười nói: “Cô Long, chào cô, tại sao cô lại vì một thằng nghèo hèn này, mà đắc tội với cậu Tôn?”
Trong lòng Long Nghiên hơi ngạc nhiên, người này biết cô là cô chủ nhà họ Long, mà vẫn dám bao vây bọn cô, nên tức giận nhìn Phùng Dung nói: “Là Tôn Kiện phái các người tới đúng không? Các người muốn làm gì? Anh biết tôi là cô chủ nhà họ Long mà còn làm thế, nếu tôi có mệnh hệ gì, ba tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
Phùng Dung vắt chéo hai chân, rồi lấy bật lửa ra, châm một điếu thuốc, rít một hơi, vừa phả khói ra khỏi miệng vừa nói: “Ngay cả lúc tức giận mà cô Long cũng xinh đẹp như vậy, thảo nào cậu Tôn lại yêu cô sâu đậm đến thế, cậu Tôn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, giờ cậu ấy đang nằm viện, nói thế nào cô cũng nên tới thăm cậu ấy một chút chứ?”
“Tôi không đi, mời các người tránh ra, chúng tôi phải đi rồi.” Long Nghiên nói.
Phùng Dung lại phả khói ra, cười nói: “Cô Long, cô thật sự không nể mặt đúng không? Nếu cậu Tôn đã mời tôi tới, thì tôi nhất định phải giúp cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ, nếu cô không chủ động đi, thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Phùng Dung khẽ quay đầu nói: “Hai người các cậu mời cô Long tới đây!”
“Vâng!” Hai tên đàn em đứng sau Phùng Dung vội đáp lại, rồi đi về phía Long Nghiên.
Long Nghiên sợ đến mức biến sắc, vội ôm chặt cánh tay Tần Hằng, rồi trốn sau lưng anh, anh cũng chủ động đứng chắn trước mặt cô.
“Thằng ranh này! Mau tránh ra cho ông!”
“Mày muốn ăn đòn đúng không? Mau tránh ra!” Hai tên đàn em đang đi tới hung ác nói với Tần Hằng.
Tần Hằng nhíu mày nhìn Phùng Dung: “Anh này, Tôn Kiện đó cho anh bao nhiêu tiền? Tôi sẽ bảo nhà họ Long trả anh gấp đôi, anh thấy thế nào?” Long Nghiên thò đầu từ sau lưng Tần Hằng, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi sẽ bảo ba tôi trả anh nhiều hơn, anh để chúng tôi rời khỏi đây đi.”
Long Nghiên chưa từng ở cùng một phòng với nhiều tên lưu manh thế này, nên cảm thấy rất bất an, giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây thôi.
“Hừ, cô tưởng chúng tôi là vật phẩm đấu giá à, ai ra giá cao hơn tôi sẽ làm việc cho người đó?” Phùng Dung nói, rồi quát hai tên đàn em: “Hai cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đánh thằng ranh này một trận trước đi!”
“Vâng!” Hai tên đàn em đáp lại, rồi một người vươn tay túm tóc, còn người kia thì túm áo Tần Hằng, định kéo anh ra giữa đại sảnh đánh một trận.
Tần Hằng thấy hai người này đã hạ quyết tâm định đánh anh một trận, thì khẽ đẩy Long Nghiên ra sau ngay, để tránh lỡ tay làm cô bị thương trong lúc đánh nhau.
Tần Hằng hất bàn tay đang vươn tới của hai tên đàn em, bọn họ đều không ngờ anh còn dám ra tay, nên nhất thời nổi giận, định đấm vào mặt anh lần nữa, nhưng nắm đấm chưa kịp vung tới, thì hai người đã cùng hét lên “Ui da”, “Mẹ kiếp”.
Một người bị Tần Hằng đánh trúng mũi, còn người kia thì đánh trúng mắt. Được copy tại ( T R U M T R U Y E N . org )
Tần Hằng xuống tay chẳng hề nể nang, nhân lúc hai lên lưu mang ôm mặt kêu đau, thì tiếp tục đạp vào bụng bọn họ, hai tên đó ngã phịch xuống sàn, rồi ôm bụng đau đớn rên rỉ.
Thấy Tần Hằng giải quyết hai tên lưu manh này, mấy tên đàn em đứng sau Phùng Dung nhất thời sôi sục: “Cái quái gì thế này?”, “Ngay cả người của ông Phùng mà mày cũng dám động vào.”, “Mẹ kiếp, mày chán sống rồi đúng không?”, “Ông Phùng, để tôi đi xử tên khốn này!”...
Phùng Dung giơ tay lên, mấy tên đàn em đều ngậm miệng lại, chỉ căm hận nhìn chằm chằm Tần Hằng.
Phùng Dung cười nói: “Không ngờ một thằng nhãi như cậu cũng biết chút võ, cậu cảm thấy chỉ dựa vào một mình cậu, có thể quật ngã mười mấy chúng tôi à?”
“Tất nhiên tôi không đánh lại mấy người các anh, nhưng chỉ cần có tôi ở đây, thì mấy người đừng hòng dẫn Long Nghiên đi! Anh Phùng, chúng ta cứ từ từ nói chuyện với nhau, được không?” Tần Hằng nói.
Nghe Tần Hằng nói thế, trong lòng Long Nghiên vốn đang rất lo lắng, bỗng trở nên mềm nhũn.
“Ha, thằng nhóc nhà cậu cũng khá can đảm đấy, nhưng hơi ngu xuẩn, cậu nghĩ cậu có tư cách để bàn điều kiện với xã hội đen à? Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu mau tự động tránh ra, bằng không tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị bị giết sẽ như thế nào?”
Phùng Dung vừa dứt lời, một tên đàn em đứng sau anh ta liền rút ra một con dao găm từ bên hông, rồi cười khẩy nhìn chằm chằm Tần Hằng, dùng đầu lưỡi liếm mũi dao, sau đó nhổ xuống sàn, nhìn anh hung ác.
Trong lòng Tần Hằng chấn động, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Long Nghiên.
Long Nghiên thấy đối phương đều rút dao ra thì biết Tần Hằng sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng cô vốn đang phức tạp bỗng hiểu rõ, cô không thể để anh bị thương, nên đứng ra nói: “Mấy người đừng làm khó anh ấy nữa, tôi sẽ đi với mấy người!”
Phùng Dung cười nói: “Nếu cô Long sớm làm thế này thì đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
“Long Nghiên cô...” Tần Hằng nhìn Long Nghiên, chỉ thấy cô đang dịu dàng nhìn anh, rồi cười nói: “Không sao, anh đừng lo cho tôi, tôi chỉ tới bệnh viện thăm Tôn Kiện thôi, không có gì đâu.”
Tần Hằng chưa kịp trả lời, Long Nghiên đã nhìn Phùng Dung, rồi trịnh trọng nói: “Tôi có thể đi cùng mấy người, nhưng mấy người không được làm khó anh ấy, tôi cảnh cáo mấy người, nếu anh ấy bị thương chỗ nào, nhà họ Long sẽ không tha cho các người.”
Phùng Dung ném điếu thuốc xuống sàn nói: “Được, tôi đồng ý với cô.” Nhưng trong lòng anh ta lại thầm nghĩ: “Giờ anh sẽ lừa Long Nghiên rời đi trước, cậu Du đã đặc biệt căn dặn, phải dạy dỗ thằng ranh này một trận, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta được, anh sẽ để lại mấy tên đàn em, để đánh thằng nhãi này một trận nhớ đời.”
Phùng Dung nhìn Long Nghiên, thầm cười khẩy:
“Cô Long ơi cô Long, cô tưởng chúng tôi thật sự dẫn cô đi gặp cậu Tôn à? Ha, cô nghĩ đơn giản quá rồi, đợi cô lên xe chúng tôi, tôi sẽ đánh thuốc mê cho cô, rồi đưa tới khách sạn, đến lúc đó cậu cả Du Minh sẽ đích thân vào phòng âu yếm cô, đợi sáng mai lúc cô thức dậy, một mình nằm trên giường lớn trong phòng, còn bị lột sạch quần áo, chắc chắn cô sẽ nghĩ là cậu Tôn làm đúng không? Ha ha, kế sách này của cậu Du thật cao siêu!”
Long Nghiên nhìn Tần Hằng, dịu dàng nói: “Hôm nay tôi cảm thấy rất vui khi anh đi cùng tôi, lát nữa anh mau quay về trường đi, đừng lo lắng cho tôi, đợi tôi về rồi sẽ gọi cho anh.”
Nói xong, Long Nghiên cười dịu dàng, rồi đi về phía Phùng Dung.
Đầu óc Tần Hằng rất phức tạp, Long Nghiên nói cũng có lý, cô chỉ tới bệnh viện thăm Tôn Kiện cũng chẳng có gì to tát, nhưng trong lòng anh lại có dự cảm không lành, đúng lúc này, anh bỗng nghe thấy một giọng nữ xa xăm mà hư ảo: “Cậu không được để cô ta đi, cô ta sẽ xảy ra chuyện đấy!”
Tần Hằng ngẩn người, anh còn chưa kịp hiểu rõ giọng nói này tới từ đâu, đã nhanh chóng đi tới nắm tay Long Nghiên, rồi kéo cô về phía mình.
“Tần Hằng, anh đang làm gì vậy...” Long Nghiên khó hiểu hỏi.
“Cô không được đi theo anh ta, chắc chắn cô sẽ xảy ra chuyện.” Tần Hằng trịnh trọng nói.
“Cậu muốn chết đúng không?” Mắt thấy kế hoạch sắp hoàn thành, bỗng bị Tần Hằng lật lọng giữa đường, làm Phùng Dung không khỏi nổi giận, mười mấy tên đàn em đứng sau anh ta nóng lòng muốn xông lên, hơn nữa đã có mấy người rút dao găm ra rồi.
Tần Hằng tay không tấc sắt, đối đầu với mười mấy tên xã hội đen cầm dao găm, một khi bất cẩn có lẽ sẽ bỏ mạng ở nơi này, trong lòng anh cũng khiếp sợ, không biết phải làm thế nào.
“Cậu biết võ công không?” Đúng lúc này, giọng nói thần bí đó lại hỏi tiếp.
“Tôi không biết!” Tần Hằng biết cô ta đang nói chuyện với mình nên cười đáp.
Long Nghiên nhìn Tần Hằng, nghi ngờ hỏi: “Anh nói không biết cái gì?”
“Cô ta hỏi tôi biết võ...” Tần Hằng nhìn Long Nghiên định trả lời câu hỏi của cô, nhưng đúng lúc này, giọng nói thần bí đó lại nói tiếp: “Cậu cũng chưa từng học võ công cơ bản nhất à? Ví dụ như Thái Cực Quyền, Thông Tí Quyền.”
Tần Hằng thầm cả kinh, anh thấy lúc giọng nói này vang lên, Long Nghiên không hề có phản ứng gì, anh lại nhìn nhóm người Phùng Dung, bọn họ cũng chỉ nhìn chằm chằm anh, còn mắng anh nữa, rõ ràng không ai nghe thấy giọng nói này.
Tần Hằng vừa ngạc nhiên vừa kỳ lạ, tại sao chỉ có mình anh có thể nghe thấy giọng nói này? Là ai đang nói chuyện với anh, là thần tiên? Hay ma quỷ?
“Cậu nhóc, tại sao tôi hỏi cậu mà cậu không trả lời?” Giọng nói đó lại vang lên.
Giờ Tần Hằng vừa tôn kính vừa lo sợ với giọng nói này, nên không dám giấu giếm: “Hồi nhỏ tôi có học Trường Quyền, Vịnh Xuân Quyền, và mấy loại võ công cơ bản khác.”
Mọi người thấy Tần Hằng đang lẩm bẩm, thì đều cảm thấy kỳ lạ:
“Thằng ranh này đang nói chuyện với ai thế?”
“Cậu ta bị chúng ta dọa đến phát ngốc rồi à?”
“Mẹ kiếp, cậu ta nói từng học Trường Quyền là để hù dọa chúng ta đúng không?”
...
Tần Hằng nói tiếp: “Nhưng tôi học mấy thứ này từ hồi rất nhỏ, giờ chỉ nhớ rõ chiêu thức thôi, chứ mấy động tác võ tôi đã quên hết rồi.”
Nhưng giọng nói đó lại thản nhiên đáp: “Cậu từng học thì tốt, lát nữa tôi sẽ nhắc cậu, nên cậu có thể đối phó với mười mấy tên lưu manh này.”
“Hả... Nhưng chị thần tiên, trong tay bọn họ có dao, sao tôi có thể đánh lại bọn họ?” Tần Hằng ngạc nhiên nói.
Phùng Dung thấy Tần Hằng cứ đứng đó lẩm bẩm, như một thằng hề, thì cảm thấy anh đang khinh thường mình, nên lạnh lùng nói: “Thằng ranh này đang giả khùng giả điên, nếu cậu ta muốn đánh nhau với chúng ta, thì đơn giản thôi, các cậu chú ý một chút, tuyệt đối không được làm cô Long Nghiên bị thương, bằng không tôi sẽ băm xác người đó cho chó ăn, cô Long, chúng tôi sẽ xử lý tên ngốc này, nên tốt nhất cô nên tránh ra một chút, dù gì quyền cước cũng không có mắt.”
Phùng Dung quay đầu nhìn đàn em phía sau, rồi quát: “Chẳng phải lúc nãy mấy cậu rất thích à, giờ cùng xông lên hết cho tôi, ai đâm thằng nhãi này một nhát, tôi sẽ thưởng gái cho người đó chơi đùa trong ba tháng, cộng thêm 60 triệu tiền mặt.”
Mấy tên lưu manh vừa nghe thấy mệnh lệnh của Phùng Dung, bọn họ đã sớm chướng mắt với Tần Hằng rồi, giờ còn có gái để chơi và nhận được tiền nữa, tất nhiên ai cũng tích cực như thỏ, lao thẳng về phía Tần Hằng.
“Hả...” Tần Hằng sửng sốt, vội đẩy Long Nghiên qua một bên, để tránh làm cô bị thương, đối mặt với mười mấy người đang xông lên này, tim anh sắp nhảy ra ngoài rồi, đúng lúc này, giọng nói thần bí đó lại nói: “Cậu quét chân về phía mấy người trước mặt, nhớ lực đạo phải chuẩn, tàn nhẫn, nhanh, đừng sát mặt đất quá...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.