Chương trước
Chương sau
"Làm gì có, không phải đâu." Tống Tư Vũ vừa nghĩ đến chuyện bà già ở chợ đêm hiểu nhầm mình và Tần Hằng là một đôi, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Cho dù cô đã xác nhận sợi dây đỏ kia đúng là do bà lão đeo cho mình, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.
"Sao lại không phải chứ?" Châu Ý kéo tay Tống Tư Vũ qua, dùng một sợi trong đó quấn lên ngón trỏ của Tống Tư Vũ: "Cậu xem, dấu vết này rõ ràng là vòng qua tay cậu. Vết quấn khá lớn này là do Tần Hằng từng đeo qua."
Tống Tư Vũ liếc nhìn sợi dây đỏ trên tay, trong lòng vẫn không hề muốn thừa nhận.
"Anh ơi, tôi muốn hỏi anh, sao hai sợi dây đỏ này lại ở trên xe vậy?" Châu Ý cầm sợi dây đỏ trong tay, hỏi dò người thanh niên.
Đọc truyện Người Thừa Kế tại đây.
"Không biết." Người thanh niên cướp lấy sợi dây đỏ trong tay Châu Ý. Nghe hai người Châu Ý nói chuyện, anh ta cũng hiểu được hai sợi dây đỏ này là của cậu cả. Chắc lúc trước cậu cả không cẩn thận làm rơi ở chỗ ngồi. Nếu là đồ của cậu cả, anh ta nhất định phải cố gắng bảo quản. Một khi cậu cả hỏi tới mà bọn họ làm mất, ai gánh được tội này chứ?
"Ôi!" Người thanh niên cướp nhanh quá, làm xiết cả vào tay Châu Ý. Châu Ý thấy người thanh niên vội vàng cất sợi dậy đỏ, trong lòng đầy nghi ngờ. Đây rõ ràng là sợi dây đỏ của Tần Hằng, sao anh ta phải khẩn trương như vậy? Lẽ nào... Châu Ý khẽ đảo tròng mắt.
"Tư Vũ, lần này may mà có ngài Khổng giúp chúng ta, bằng không chúng ta đã thảm rồi. Ôi, tớ đúng là nhìn nhầm Tần Hằng kia. Hoàng Dụ bảo anh ta tới bảo vệ chúng ta, thật ra thì sao chứ? Vẫn đúng như lời cậu nói, lúc có việc, anh ta chạy nhanh hơn ai hết!"
Mặt người thanh niên ngồi đối diện Châu Ý biến sắc rõ ràng.
"Tớ đã nói với cậu mà. Nếu anh ta đáng tin thì heo nái cũng có thể leo cây." Tống Tư Vũ giận Tần Hằng muốn chết. Anh luôn miệng nói đã gọi Hoàng Dụ tới bảo vệ mình, nhưng lúc mình có việc, anh lại đang ở đâu chứ? Nghĩ đến mình suýt bị ba con nhà họ Mã cưỡng hiếp, Tống Tư Vũ càng hận Tần Hằng hơn.
Người thanh niên quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, rõ ràng không muốn nghe các cô nói chuyện nữa.
"Tư Vũ, trước đó bà lão kia còn thấy Tần Hằng với cậu là một đôi. Cậu nói thật cho tớ biết đi, rốt cuộc cậu thấy Tần Hằng thế nào?" Mặc dù Châu Ý nói chuyện với Tống Tư Vũ, nhưng cô vẫn luôn lặng lẽ chú ý tới phản ứng của người thanh niên.
"Châu Ý, sao cậu cứ nói mãi về chuyện này thế?"
Tống Tư Vũ có vẻ xấu hổ không chịu nổi, cô kéo tay Châu Ý, nhớ tới Tần Hằng là tức giận: "Anh ta không mang theo não xông vào trong ngân hàng Hoa Kỳ, còn đập đầu tớ. Khi nhà tớ gặp chuyện, anh ta cũng không dám gánh vác, chỉ đứng một bên nói 'nhất định sẽ giải quyết vấn đề nhà các cô', nhưng bản thân lại không hề làm ra bất kỳ hành động thực tế nào, chỉ biết mạnh mồm. Khi tớ cần anh ta thì tới cái bóng cũng chẳng thấy. Tớ làm sao có thể có cảm giác với anh ta được chứ? Nói khó nghe, trong mắt tớ, cho dù là ăn mày ngoài đường cũng tốt hơn anh ta..."
Lúc này, người thanh niên quay phắt đầu lại, lạnh lùng nhìn Tống Tư Vũ, thậm chí còn siết chặt nắm tay.
"Anh trai, anh làm sao vậy?" Tống Tư Vũ kinh ngạc và bất an, vội vàng hỏi. Nhưng người thanh niên không nói một lời nào.
"Châu Ý, cậu nói xem, một nữ sinh bình thường nào làm sao có thể thích kẻ cặn bã như Tần Hằng chứ..." Tống Tư Vũ vẫn nói tiếp với Châu Ý. Nhưng lúc này Châu Ý lại ngắt lời cô, vội vàng đổi đề tài.
Chiếc xe nhanh chóng đến đại học Kim Lăng. Châu Ý và Tống Tư Vũ nhiều lần cảm ơn mấy người thanh niên cường tráng trên xe, cũng nhờ bọn họ về, gửi lời cảm ơn của các cô tới ngài Khổng. Nhìn chiếc xe đi xa rồi, Châu Ý và Tống Tư Vũ mới đi vào trong trường học.
"Nếu không phải tại Tần Hằng, hôm nay chúng ta chắc chắn đã không xui xẻo như vậy..." Tống Tư Vũ kéo cái áo rách trên người mình. Lúc này không còn nguy hiểm, cô vẫn theo thói quen quy tội cho Tần Hằng.
Châu Ý đi bên cạnh dường như đang mải suy nghĩ, khi nghe Tống Tư Vũ oán trách Tần Hằng, không khỏi bĩu môi.
"Tư Vũ, cậu đấy…" Châu Ý than một câu: "Lẽ nào vừa rồi cậu không phát hiện ra điều gì à?"
"Phát hiện cái gì?" Tống Tư Vũ vẫn đang buồn bực: "Cậu nói tới chiếc Maserati kia à? Nó đúng là thoải mái thật. Sau này có tiền, tớ cũng sẽ bảo chồng tương lai của tớ mua cho tớ một cái..."
"Không phải..." Châu Ý có phần hạn hán lời với Tống Tư Vũ, cô khẽ xoa trán: "Lẽ nào cậu không cảm giác kỳ lạ khi thấy sợi dây đỏ của cậu và Tần Hằng ở trong xe à?"
"Chuyện đó có gì kỳ lạ chứ..." Tống Tư Vũ vân vê góc áo và khẽ nói. Cô không muốn nghe bất kỳ chuyện gì có liên quan tới sợi dây đỏ nữa. Nghĩ đến lúc bà lão đeo hai sợi dây đỏ này cho cô và Tần Hằng và biểu hiện “không biết xấu hổ” của Tần Hằng, trong lòng Tống Tư Vũ lại tức giận.
"Cậu không phát hiện ra, khi chúng ta nhắc tới Tần Hằng, bọn họ dường như cố ý tránh né điều gì đó à?" Châu Ý vừa nói vậy, Tống Tư Vũ nhớ lại, thấy hình như Châu Ý nói đúng. Cô nhìn Châu Ý. Châu Ý nói tiếp: "Khi chúng ta nói xấu Tần Hằng, người thanh niên ngồi đối diện chúng ta rõ ràng bất mãn. Hơn nữa, cậu còn nhớ tớ từng hỏi thăm anh ta về cậu chủ sai bọn họ tới cứu chúng ta là ai, người thanh niên suýt lỡ lời. Cậu liên hệ những điều này lại với nhau, còn không nghĩ ra được gì sao?"
"Cậu nói là..." Lúc này Tống Tư Vũ cũng hiểu ý của Châu Ý. Chỉ là trong đầu cô nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này: "Sao có thể như vậy được? Cậu đừng đoán mò. Sao Tần Hằng có thể là cậu chủ của bọn họ chứ? Anh ta chỉ là một tên mạt rệp vô trách nhiệm mà thôi."
"Tư Vũ, cậu đừng tiếp tục lừa gạt mình nữa. Tớ biết trong lòng cậu chắc chắn cũng đang nghi ngờ." Châu Ý thấy Tống Tư Vũ suy nghĩ rồi tỏ ra chán ghét Tần Hằng, cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
"Thật ra trong lòng tớ cũng có rất nhiều nghi ngờ. Tần Hằng rõ ràng chỉ là một sinh viên bình thường trong trường mình, sao có thể là cậu chủ gì đó được. Hơn nữa còn có thể ra lệnh cho nhân vật lớn như Khổng Quý Quân nữa?" Châu Ý suy nghĩ rồi nói: "Nhưng nếu Tần Hằng thật sự là vậy, trong cuộc sống bình thường nhất định sẽ lộ ra manh mối. Chúng ta quan sát anh ta nhiều, chắc chắn sẽ nhanh chóng biết được thân phận thực sự của anh ta thôi..."
"Ừ." Tống Tư Vũ thấy Châu Ý nhìn mình với ánh mắt dò hỏi, cô chỉ đành khẽ gật đầu. Trong lòng cô có rất nhiều nghi ngờ nhưng không muốn tin vào khả năng Tần Hằng còn có một thân phận kinh người khác. Hai cô gái đi về phía ký túc xá nữ.
Chiếc Maserati đến chỗ của Khổng Quý Quân. Mấy người thanh niên cường tráng bước vào văn phòng của Khổng Quý Quân. Tần Hằng và Khổng Quý Quân ở ngồi trong văn phòng. Trước đó bọn họ liên lạc qua điện thoại, đã báo cáo về chuyện đưa Tống Tư Vũ và Châu Ý bình an trở về đại học Kim Lăng.
"Làm không tệ." Tần Hằng đi tới trước mặt mấy người thanh niên cường tráng và vỗ nhẹ vào vai của bọn họ. Khổng Quý Quân ở phía sau cũng cười thỏa mãn.
"Cậu cả quá khen. Có thể làm việc cho cậu cả là phúc của chúng tôi!" Một người thanh niên cung kính nói với Tần Hằng. Anh ta lại móc từ trong túi ra hai sợi dây đỏ, dùng hai tay đưa tới trước mặt Tần Hằng: "Cậu cả, cậu bỏ rơi sợi dây đỏ ở trên xe, thuộc hạ đã cất cho cậu."
"Tốt... tốt." Tần Hằng thấy sợi dây đỏ, sờ túi không thấy vật đâu, lúc này mới chợt hiểu ra. Anh cười khẽ và cầm hai sợi dây đỏ trong tay.
"Ngài Khổng, chuyện tôi giao cho ngài, mong ngài chú ý nhiều hơn. Bây giờ không còn sớm nữa, tôi về trước đây." Tần Hằng nói với Khổng Quý Quân một câu. Anh muốn ám chỉ chuyện lục soát tìm kiếm Chung Khiết.
"Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức tìm kiếm, mong cậu cả yên tâm. Tôi sẽ phái xe đưa cậu về..." Khổng Quý Quân đứng lên cung kính nói. Lúc này, Tần Hằng đã đi đến ngoài cửa, chỉ ung dung nói vọng vào: "Không cần, tôi tự về được rồi."
Tần Hằng đứng trên đường vẫy xe, sau khi bị Mã Cách giày vò như vậy, lúc này đã mười giờ đêm, Tần Hằng muốn quay về biệt thự nghỉ ngơi.
Lúc này, điện thoại của Tần Hằng đổ chuông. Khi thấy trên điện thoại hiện ra cái tên “Quản lý Bar U Nhã Vu Tịnh”, Tần Hằng kinh ngạc nhưng vẫn lập tức nghe máy.
"Cậu ở đâu? Bảo cậu có thời gian đến quán bar giúp đỡ, cậu thì giỏi rồi, vẫn chưa từng tới lần nào. Bây giờ cậu có rảnh không, qua quán bar giúp đỡ đi." Trong điện thoại vọng ra giọng nói hơi buồn phiền của Vu Tịnh, Tần Hằng còn nghe được bên cô ta rất ầm ĩ.
"A, xin lỗi, gần đây tôi bận học quá. Tối nay tôi rảnh, tôi sẽ qua ngay đây." Tần Hằng nghĩ có lẽ Bar U Nhã quá bận nên Vu Tịnh mới gọi điện thoại cho mình. Cho dù trước đây mình hồ đồ trở thành người phục vụ ở Bar U Nhã, nhưng nếu mình thật sự đã nhận lời có thời gian sẽ tới quán bar giúp đỡ, anh cũng không tiện từ chối nữa.
"Được, vậy cậu qua nhanh đi."
Tần Hằng cúp máy, bảo bác tài xế đổi đường đi, đưa anh đến Bar U Nhã.
Tần Hằng nhanh chóng tới Bar U Nhã.
Quả nhiên giống như Tần Hằng tưởng tượng, có thể bởi vì đến kỳ tốt nghiệp, tối nay trong quán bar đặc biệt đông người. Tần Hằng muốn chen vào trong quán bar cũng khó.
"Chị Vu, tôi tới rồi." Tần Hằng vất vả lắm, cuối cùng cũng tìm được Vu Tịnh đang bận rộn mời rượu các vị khách. Anh nói to với cô ta một câu. Bằng không với bầu không khí ồn ào trong quán bar bây giờ, cô ta căn bản sẽ không nghe thấy anh nói gì.
"Đừng ngẩn người ra đó nữa, cậu gặp nhóm trưởng lấy quần áo rồi mau ra phục vụ khách đi." Vu Tịnh lớn tiếng nói với Tần Hằng một câu rồi lại mời rượu khách bên cạnh.
Tần Hằng thay quần áo xong lại bắt đầu bận rộn làm việc, hết đưa rượu cho khách lại tới đưa đồ ăn vặt, còn phải chịu trách nhiệm đón đưa khách. Suốt một đêm, Tần Hằng cứ đi qua đi lại trong đám đông, ở đâu cũng có thể nhìn thấy được bóng dáng của anh. Anh cũng thuộc loại chịu khó nhất trong các nhân viên phục vụ.
Bởi vì phần lớn khách đều là sinh viên, cho nên sau mười hai giờ đêm, khách đã bắt đầu nhanh chóng rời đi. Đợi đến mười hai giờ bốn mươi, người khách cuối cùng trong quán bar cũng đi nốt, mọi người trong quán mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mọi người bắt đầu thu dọn đi. Chờ lát nữa đừng về vội, chủ quán muốn tới gặp mọi người. Sẽ không mất nhiều thời gian của mọi người đâu. Được rồi, bắt đầu thu dọn đi." Vu Tịnh nói với đám nhân viên phục vụ, nhân viên pha rượu trong quán bar.
Tần Hằng cũng không nhàn rỗi. Anh chịu trách nhiệm kiểm tra máy xay đá trong quán rượu và các thiết bị điện của quầy bar xem có bình thường không.
Chờ ai nấy đều làm xong việc, mười mấy người trẻ tuổi ngồi trong quán bar, nói chuyện với nhau và xoa cái chân tê mỏi.
Bên ngoài vọng đến tiếng giày cao gót. Ngay sau đó, một người phụ nữ rất quyến rũ đi từ bên ngoài vào. Trên người cô ta lộ vẻ cám dỗ của người phụ nữ trưởng thành. Cô ta chỉ bước đi đã khiến người ta phải mơ màng. Đó chính là chủ quán bar U Nhã - Ngô Tịch Hân.
Mười mấy người trẻ tuổi thấy bà chủ bước vào, đều từ trên ghế đứng lên để thể hiện sự tôn trọng. Ngô Tịch Hân thân thiện khoát tay: "Tất cả ngồi xuống đi. Mọi người đều là người nhà, không cần làm vậy. Tiểu Tịnh, rót cho mỗi người một cốc Margaret."
"Vâng." Vu Tịnh vẫy tay và nói với Tần Hằng cùng một người phục vụ khác: "Hai người đi rót rượu."
Tần Hằng và một người phục vụ khác đáp một tiếng, lại đến quầy bar rót mười mấy cốc Margaret. Mỗi người cầm một cái khay đặt một nửa số cốc và đi về phía mọi người. Chỉ là Tần Hằng cầm khay còn chưa quen, tay vừa run, bảy, tám cốc thủy tinh rơi xuống đất và vỡ nát.
Ai nấy đều nhìn Tần Hằng với ánh mắt "bất đắc dĩ" và “vô dụng", Tần Hằng vô cùng lúng túng.
"Không sao, cậu quét dọn chỗ này đi, sau đó lại lấy mấy cốc tới đây." Lúc Ngô Tịch Hân nhìn thấy Tần Hằng, cô ta hơi nhíu mày rồi bất chợt hờ hững nói với Tần Hằng như thể đó không phải là gì chuyện lớn vậy.
"Vâng." Tần Hằng đáp một tiếng, lại làm như lời Ngô Tịch Hân nói, quét dọn rồi đi lấy mấy cốc rượu qua. Lần này anh không để xảy ra sai sót gì nữa.
Tần Hằng tìm một chỗ ngồi xuống. Anh cũng thở hắt ra một hơi, đồng thời nhìn Ngô Tịch Hân ngồi tao nhã lại hào phóng trước mặt mọi người, trong lòng rất biết ơn cùng kính nể. Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản của cô ta đã hóa giải sự lúng túng của mình. Đúng là không hổ danh chủ quán bar.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.