"Ồ? Lần này suýt chút nữa cháu đã mất mạng, cháu không hề oán trách ông ta chút nào sao?" Tần Chính Hiên nói. "Không hề." Tần Hằng lắc đầu: "Lần này cho dù cháu có thật sự bỏ mạng thì thái độ của cháu cũng sẽ như bây giờ, bởi vì sự an toàn của cháu không phải do ông Khổng phụ trách, chức trách của ông ấy là quản lý chuyện làm ăn của nhà họ Tần, xử lý sự vụ ở khu Hoa Đông, nếu như không phải trách nhiệm của ông ta mà lại xử phạt ông ta, cái này không chỉ không công bằng với ông Khổng mà còn khiến trái tim của những người đang làm việc cho nhà họ Tần rét lạnh." Tần Hằng nghiêm túc nhìn Tần Chính Hiên nói. Điều này khiến Tần Chính Hiên cũng nao nao, ông cụ bắt đầu nghĩ lại, có phải bản thân mình đã quá già rồi hay không? Đầu óc bắt đầu kém đi, không còn sự mạnh mẽ như lúc tuổi còn trẻ nữa rồi? "Được! Vậy thì nghe cháu, không xử phạt nữa." Tần Chính Hiên vừa cười vừa nói. "Cảm tạ gia chủ, cảm tạ gia chủ..." Khổng Quý Quân mất vài giây đồng hồ mới phản ứng lại được, không chỉ cúi người cảm tạ Tần Chính Hiên mà còn chuyển hướng sang Tần Hằng: "Tạ ơn cậu cả, tạ ơn cậu cả..." Giải quyết xong chuyện của Khổng Quý Quân, Tần Chính Hiên liền bảo ông ta đi ra ngoài trước. "Bé ngoan, đã lớn như vậy rồi, lúc rời nhà đi cháu mới cao đến ngực của ông thôi đấy." Tần Chính Hiên đỡ Tần Hằng lên, trong ánh mắt là vui mừng và vui vẻ. "Ông nội..." Lúc này Tần Hằng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh cẩn thận nhìn kỹ ông nội, ông cụ đã già rồi, nếp nhăn trên mặt rất nhiều, ánh mắt cũng không còn sắc bén giống khi anh còn bé nữa. "Ừ..." Nghe được tiếng gọi ông nội này, trong lòng ông cụ không biết cao hứng đến mức nào. Ông cụ và Tần Hằng ngồi ở bên cạnh bàn, hỏi han tình trạng vết thương và tình trạng của Tần Hằng trong những năm qua. "Bây giờ cháu đã thông qua được kiểm tra rồi, cũng không cần ở lại Đại học Kim Lăng học nữa, ông sẽ cho cháu đến một trường học nổi tiếng quốc tế để học tập quản lý, nói đi, Harvard hay Oxford, cháu muốn học ở chỗ nào?" Tần Hằng lắc đầu cười nhạt. "Cháu cảm thấy Đại học Kim Lăng rất tốt, cháu vẫn muốn tiếp tục đi học ở đó." "Chỗ đó ư? Cháu ngoan, cháu phải hiểu được tương lai có lẽ cháu sẽ có tài sản mà cháu không thể tưởng tượng được, hơn nữa các anh em khác của cháu đều học tập ở các trường Đại học ưu tú nhất ở ở nước ngoài, cháu thật sự muốn học ở một chỗ nhỏ bé như Đại học Kim Lăng à?" "Ai nói học ở trường Đại học nổi tiếng nước ngoài nhất định sẽ tốt hơn so với Đại học Kim Lăng? Ít nhất là cháu không cho là như vậy." Tần Hằng nhún nhún vai nói. "Được, có khí phách, không hổ là cháu trai của Tần Chính Hiên đây." Tần Chính Hiên rất hài lòng với câu trả lời của Tần Hằng. Hai ông cháu đàm luận hơn một tiếng đồng hồ trên lầu Thanh Phong sau đó Tần Hằng liền chủ động rời đi, anh biết lần này Tần Chính Hiên đã dành thời gian đến đây thăm anh, ông nội quản lý công việc của toàn gia tộc, vô cùng bận rộn. Tần Chính Hiên đứng ở trước cửa sổ, nhìn phong cảnh phía xa, dáng vẻ vô cùng mãn nguyện. "Hình như ngài rất hài lòng với cậu cả, so với các cậu chủ khác thì ngài càng ưu ái cậu cả hơn." Người đàn ông đứng sau Tần Chính Hiên cung kính nói. Tần Chính Hiên hơi giật mình, chính ông cụ cũng không phát hiện ra, ông cụ chậm rãi nhìn về phía người đàn ông: "A Phi, cậu ở bên cạnh tôi cũng sắp được mười năm rồi nhỉ, cậu cảm thấy cậu cả thế nào?" "Cậu cả là người khiêm tốn, không truy cầu hư danh, dũng cảm quả quyết, đây là sự khác biệt của cậu ấy với những cậu chủ khác, cũng là ưu thế của cậu ấy..." A Phi hơi khom người nói. "Ưu thế?" Tần Chính Hiên cười nhạt hỏi. "Thuộc hạ lắm mồm rồi." A Phi hơi sợ hãi nói. "Ha ha, cậu không cần sợ hãi, cái này cũng không có gì là không thể nói." Tần Chính Hiên lại chuyển ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ: "Tình trạng cơ thể của tôi tôi là người rõ ràng nhất, mấy năm nữa nhất định phải chọn ra gia chủ mới cho nhà họ Tần, xét về phương diện tính cách và phẩm chất thì đúng là Tần Hằng có ưu thế, nhưng thời gian vẫn còn nhiều, cuối cùng như thế nào không ai có thể đoán trước được..." Rời khỏi lầu Thanh Phong, Tần Hằng trực tiếp tới phòng bệnh của Chung Khiết, lúc này Tần Thâm và Chung Khiết đã làm quen với nhau xong, Tần Thâm vô cùng có cảm tình với Chung Khiết, dưới những câu chuyện của anh ta, Chung Khiết liên tiếp bật cười. Thấy Chung Khiết cuối cùng đã tỉnh lại, Tần Hằng mừng rỡ như điên. "Anh cả, anh tìm đâu ra chị dâu tốt như vậy, nói cho em một chút đi, em cũng tới đo tìm một người!" Tần Thâm cười hỏi Tần Hằng, còn Chung Khiết thì đang cười xấu hổ. Nếu Chung Khiết không phải là bạn gái của Tần Hằng, Tần Thâm thật sự muốn cướp Chung Khiết về tay mình rồi. Thêm hai mươi ngày nữa, vết thương của Tần Hằng và Chung Khiết đã hoàn toàn lành hẳn, Tần Thâm chỉ ở lại trên đảo với bọn họ một tuần lễ đã không chịu nổi tịch mịch, chuồn khỏi đảo đi chơi. Ngày hôm nay Tần Hằng và Chung Khiết đã thương lượng định rời đảo trở lại trường, một chiếc trực thăng tư nhân mang hai người vượt qua Đông Hải bay về phía Kim Lăng. "Tháng này giống như là nằm mơ vậy, không ngờ nhà anh lại giàu có như thế đấy." Chung Khiết nhìn mây trắng bên ngoài khung cửa nói. "Anh đã nói với em rồi, là do em không tin mà thôi." Tần Hằng nhàn nhạt cười nói. Lúc này Chung Khiết sau một tháng an dưỡng ở trên đảo, sắc mặt đã hồng nhuận hơn so với trước đây một chút, cũng đầy đặn hơn so với trước đó, lúc này cô còn đang mặc một chiếc váy liền màu be, nhìn càng xinh đẹp hơn. Sáu giờ chiều, máy bay trực thăng từ từ đáp xuống sân bay. Tần Hằng lôi kéo Chung Khiết đi vào ven đường, chuẩn bị đón xe về trường học. Lúc này lão Hoàng lại gọi điện thoại đến. "Cậu chủ, nghe nói cậu đã rời khỏi đảo Bách Hoa, có phải bây giờ cậu đã đến Kim Lăng rồi không?" "Đến rồi." "À, là thế này, người phụ trách ngoại thương ở khu Hoa Đông là Cô Kiến Minh buổi tối hôm nay muốn mời ngài ăn cơm ở khách sạn Cảnh Hiên, lần trước lúc ngài Khổng mở tiệc chiêu đãi ngài, anh ta đang có chuyến viếng thăm ở nước Mỹ, hôm qua mới trở về, ngài xem có muốn đi với anh ta hay không?" Lão Hoàng cung kính hỏi. "Ừm..." Tần Hằng suy tư vài giây đồng hồ: "Vậy được rồi, lần này đi đi, sau này mấy chuyện thế này ông cứ từ chối giúp tôi là được." Sau này mình muốn tiến vào tầng quản lý của gia tộc thì mấy chuyện xã giao kiểu này là không thể thiếu được, nhưng bây giờ vẫn chưa tới trình độ kia, anh cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào mấy chuyện thế này. "Vâng, vậy bây giờ tôi sẽ thông báo cho anh ta, chờ lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại báo lại cho ngài." Cúp điện thoại, Tần Hằng lôi kéo Chung Khiết, gọi một chiếc taxi đi thẳng đến khách sạn Cảnh Hiên. Lúc taxi dừng lại ở trước cửa khách sạn Cảnh Hiên, Tần Hằng và Chung Khiết đi ra. Lúc này ở trước cửa có không ít xe sang trọng, người giữ cửa mặc lễ phục đang mở cửa xe cho những người khách ở trong những chiếc xe sang trọng kia, nghe mấy người khách đi ngang qua nói chuyện thì bọn họ đều được Cô Kiến Minh mời đến đây. Tần Hằng hơi nhíu lông mày lại, lúc đầu anh còn tưởng rằng chỉ cùng Cô Kiến Minh ăn một bữa cơm, không ngờ lại có nhiều người như vậy. Tần Hằng đi sang một bên, gọi điện thoại cho Cô Kiến Minh bảo ông ta lập tức tới gặp mình. Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên mặc lễ phục đi từ trong khách sạn ra, nhìn thấy Tần Hằng liền nở nụ cười đi tới, ông ta đã nhìn thấy ảnh chụp của Tần Hằng. "Cậu cả, ngài đã tới rồi, mau mời vào đi, tôi đã sắp xếp tốt rồi, hơn nữa tôi còn mời tới đây một số người phú quý ở Kim Lăng để cùng nhau chào mừng ngài quang lâm." Cô Kiến Minh chưng khuôn mặt tươi cười ra nói, ông ta còn cười cười với Chung Khiết đang đứng ở bên cạnh Tần Hằng, khiến Chung Khiết nổi da gà toàn thân. Cô Kiến Minh còn đắc chí vì cách làm của mình, ông ta cũng chưa từng tiếp xúc qua với thế hệ thứ ba của nhà họ Tần cho nên Tần Hằng nể mặt đến đây khiến ông ta vô cùng vui vẻ, ông ta cho rằng siêu cấp phú nhị đại Tần Hằng nhất định cũng thích phô trương nên mới mời nhiều người như vậy. Ông ta còn đang sợ Tần Hằng ngại phô trương nhỏ đây này, trong lòng còn đang hơi thấp thỏm. "Cô tổng." Lúc này, có một người đàn ông vừa bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, nhìn thấy Cô Kiến Minh ở chỗ này lập tức chạy chậm đến đây: "Vô cùng may mắn khi được ngài mời tới tham gia bữa tiệc này, vị này là?" Người đàn ông này đã thấy được Cô Kiến Minh cúi đầu khom lưng với Tần Hằng, khuôn mặt tươi cười đón lấy, ở Kim Lăng này còn có nhân vật khiến Cô tổng phải đối xử như vậy? Người đàn ông này nghĩ mãi vẫn không ra là người nào. "Vị này là..." Cô Kiến Minh hắng giọng, đang muốn giới thiệu đại danh của Tần Hằng thì không ngờ lại bị Tần Hằng vượt lên trước. "Lý Khanh Thần, chào anh." Tần Hằng đưa tay ra với người đàn ông kia. Nếu như đại danh của mình để cho mọi người ở Kim Lăng biết hết, đây chính là chuyện phiền toái không nhỏ, bây giờ mới để người của gia tộc biết mà anh đã bị người ta tấp nập tới "quấy rầy" rồi, nếu như tất cả mọi người đều biết thì không phải điện thoại của anh sẽ bị gọi cho cháy máy à? "Lý Khanh Thần?" Người đàn ông hơi nghi ngờ, dường như anh ta chưa từng nghe nói tới người này: "Ngài làm trong lĩnh vực gì vậy?" "Không nên hỏi thì đừng hỏi, khách khứa đều ở bên trong rồi, anh cũng mau đi vào bên trong đi." Năng lực quan sát của Cô Kiến Minh vẫn phải có, nghe thấy Tần Hằng không nói tên thật, lập tức hỗ trợ giải vây. Người đàn ông cười làm lành rồi rời đi. "Cậu cả, có phải lần này tôi mời người tới đây có hơi nhiều rồi không?" Cô Kiến Minh hỏi dò. "Ông thử nói xem?" Tần Hằng cười hỏi ngược lại một câu. "Thuộc hạ đáng chết, tôi cũng không biết cậu cả ngài lại khiêm tốn như vậy, bây giờ tôi sẽ đi bảo bọn họ trở về hết.” Cô Kiến Minh liền chuẩn bị đi "Đuổi" người. "Quay lại!" Tần Hằng gọi Cô Kiến Minh lại, người ta cũng đến hết rồi bây giờ lại đuổi đi, đây không phải là cố tình kiếm chuyện chơi à: "Trước hết cứ như vậy đi, lần sau đừng làm như vậy nữa." "Vâng, vâng, cậu cả." Cô Kiến Minh nói xong liền mang theo Tần Hằng và Chung Khiết vào khách sạn. Cô Kiến Minh bao một phòng tiệc rộng ba trăm mét vuông, lúc này bên trong khách khứa đã kín cả sảnh đường, Tần Hằng bảo Cô Kiến Minh đi tiếp đãi những người khác còn mình tùy tiện đi dạo là được. Tần Hằng và Chung Khiết ở khu tự phục vụ đồ ăn tùy tiện ăn một chút. "Nghe nói Cô tổng mời nhiều người chúng ta đến đây như vậy là vì muốn mở tiếc chiêu đãi một cậu chủ! Các người nói xem là người nào mới khiến cho Cô tổng coi trọng như vậy?" "Không phải là Vương Tư Thông sao?" "Không thể nào, tin tức đã nói, bây giờ Hiệu trưởng Vương đang tán gái ở Hawaii mà." "Bất kể là ai thì địa vị cũng không thấp hơn Vương Tư Thông đâu, chờ lát nữa phải chú ý một chút mới được, nếu như có cơ hội làm quen một chút với loại phú thiếu này thì cũng không tệ đâu." Chung Khiết len lén nở nụ cười nhìn Tần Hằng, anh còn muốn giấu diếm thân phận à, Cô Kiến Minh này đã sớm đem tin tức thả ra rồi. Tần Hằng chỉ có thể cười khổ. "Được rồi, mời tất cả mọi người ngồi cả đi." Ngay lúc mọi người đang túm tụm nói chuyện trời đất với nhau, Cô Kiến Minh đã đi lên trên sân khấu, nói vào microphone. Mọi người bắt đầu tìm cái bàn ngồi xuống, bởi vì sắp xếp vội vàng nên cũng không cố định chỗ ngồi. Tần Hằng lôi kéo Chung Khiết, ngồi xuống một cái bàn cách sân khấu xa nhất. Cũng có một cặp tình nhân ngồi xuống bên cạnh Tần Hằng. "Xin chào, tôi là Tạ Nhược Đồng, rất hân hạnh được biết..." Người đẹp ngồi gần Tần Hằng ngọt ngào nói với Tần Hằng, khi thấy rõ mặt Tần Hằng, giọng nói của Tạ Nhược Đồng im bặt lại: "Là anh! Còn có cả con nhỏ quê mùa này nữa!" Hôm nay Tạ Nhược Đồng đi cùng với Chu Hải Thạch tới đây, cô ta biết những người tụ hội ở yến tiệc này đều là kẻ có tiền cho nên vừa đi vào cô ta liền vô cùng tích cực đi chào hỏi với người khác, quen biết với người có tiền nói thế nào cũng là một chuyện tốt, sau khi cô ta ngồi xuống liền chào hỏi với người đàn ông bên cạnh, không ngờ người này lại là Tần Hằng, lại nhìn qua, Tần Hằng cũng đem cả Chung Khiết quê mùa này đến đây. Hai người nghèo kiết hủ lậu này làm sao lại có tư cách đến một bữa tiệc như thế này chứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]