🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
A Kỷ cùng Cơ Trữ bị đưa đến đại điện.
Đây vốn dĩ là vùng đất ngự yêu mà triều đình thiết lập ở phương bắc, A Kỷ xoay đầu nhìn xung quanh, đại điện bố trí đơn giản, ánh sáng trong suốt, vị trí chủ tọa nằm ở giữa nơi cao nhất. Lúc này người cá mặc hắc bào đang ngồi ở trên ghế chủ tọa, thần sắc lạnh băng, vô cùng uy nghiêm. Theo lý mà nói, y khiến người khác vừa nhìn liền lạnh run nhưng A Kỷ lại không sợ y, vô thức......không sợ y.
Cho dù trước đó còn bị y đánh một trận......
Nàng thậm chí vẫn cảm thấy người cá này, lúc ngồi trên vị trí kia, xem ra quá cô tịch rồi, cô tịch đến......khiến trong lòng nàng cảm thấy có chút đau xót không tên.
A Kỷ không biết bản thân vì sao lại như thế, nàng có thể cảm nhận được, người cá này chính là nguyên nhân khiến Lâm Hạo Thanh không để nàng đến cõi Bắc. Nếu không, lần đầu gặp y, vì sao nàng lại có cảm giác chân thực đến thế? Người cá này nhất định là người quan trọng trong sinh mạng trước đây của nàng.
Là kẻ thù, hay là người yêu?
A Kỷ đoán không ra, nàng không thể nhớ được gì. Nàng chỉ có thể làm bước phán đoán đầu tiên——quan hệ giữa nàng với người cá này không phải quá tốt.
Bởi vì Lâm Hạo Thanh là người cứu nàng, đối xử với nàng rất tốt, còn là sư phụ dạy nàng thuật pháp, khiến nàng có bản lĩnh tự bảo vệ mình, quan trọng nhất là Lâm Hạo Thanh không có yêu cầu gì với nàng cả......
Sau khi rời khỏi rừng hạnh, trên đường đi nàng thực sự có suy nghĩ về quan hệ giữa mình với Lâm Hạo Thanh, nhưng hắn giấu nàng quá nhiều chuyện, điều duy nhất nàng có thể xác định là Lâm Hạo Thanh muốn bảo vệ mạng số cho nàng. Thế nên, người hắn không để nàng gặp được, hiển nhiên là muốn lấy mạng nàng hoặc gây bất lợi với nàng.
Người cá này là kẻ thù của nàng ư? Nàng đối với người cá này có cảm xúc mãnh liệt như thế, nhưng y dường như không nhận ra nàng......
A Kỷ nghĩ đến chuyện này, ngẩn người, sờ sờ gương mặt của mình.
Hóa ra như vậy......Cho nên Lâm Hạo Thanh mới bắt nàng nhất định phải học thuật biến ảo, nhất định không được dùng gương mặt thật của mình để gặp người khác, nhất định không thể sử dụng sức mạnh song mạch, khuôn mặt cùng sức mạnh song mạch trong cơ thể nàng, nhất định sẽ thu hút hoài nghi của người cá......
A Kỷ bị áp giải quỳ trên đại điện, người cá trên chủ tọa nhắm mắt dưỡng thần, không lâu sau, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, tiếng ồn ào của người đến kéo A Kỷ quay về thế giới của mình.
"Đừng có đẩy lão tử! Lão tử có chân!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, A Kỷ bất giác xoay đầu nhìn, chỉ thấy ngoài đại điện, hai người kia hệt như nàng bị trói tay giải đến.
Lô Cẩn Viêm cùng xà yêu......
Cư nhiên......cũng bị bắt về rồi ư......
Cho nên......lần vượt ngục này của bọn họ, sau khi đường ai nấy đi, lập tức thất bại rồi sao?
Lô Cẩn Viêm cùng xà yêu lúc này cũng đang nhìn A Kỷ và Cơ Trữ trong điện. Hai người bọn họ cũng sững sờ, Lô Cẩn Viêm quên cả việc mắng người, bị ép cong gối quỳ xuống. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm A Kỷ cùng Cơ Trữ: "Các ngươi......"
Cơ Trữ yếu ớt đáp: "Bọn ta gặp phải......người cá......"
Lô Cẩn Viêm ngẩng đầu, nhìn người cá cao cao tại thượng một cái, thở dài lắc đầu.
A Kỷ hỏi: "Các ngươi làm sao lại bị bắt rồi?"
Nghe xong, trong lòng Lô Cẩn Viêm nổi lên một trận huyết hận, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đáp: "Còn không phải con chó này ở trên đường lại đánh nhau với ta ư......"
Không cần nghe tiếp, A Kỷ cũng hiểu rồi. Tầm mắt nàng rơi trên xà yêu cùng Lô Cẩn Viêm đang quay qua quay lại một lúc: "Mạng của các ngươi xung khắc thì không nhìn mặt nhau, đường ai nấy đi không được sao?"
Xà yêu phiền muộn đáp: "Ta cũng muốn a."
"Con mẹ nó, ta cũng muốn a!" Lô Cẩn Viêm tức giận nói, "Ngươi câm miệng cho lão tử."
"Sao ngươi không câm miệng đi?"
Nghe thấy bốn người thì thầm một trận, người cá lúc này mở mắt, y vừa mở mắt, sĩ quan đứng bên cạnh liền mắng: "Im lặng!"
Đại điện liền yên tĩnh lại, lúc này, bên cạnh có ba quản ngục đi đến, trong đó có một ngục trưởng, ba người hành xong lễ, quỳ trước điện nói: "Tôn chủ! Thuộc hạ vô năng, mong tôn chủ trách phạt!"
Ánh mắt người cá chuyển sang ngục trưởng, y nhìn hắn một lúc, gật đầu đáp: "Được, ban chết."
Hai chữ vừa nói ra, ngục trưởng bị dọa đến hai chân mềm nhũn, đến cả quỳ cũng không quỳ nỗi, trực tiếp ngã xuống đất. Khiến mọi người bị dọa sợ.
A Kỷ cũng không dám tin, nàng nhíu mày nhìn người cá, không cách nào tưởng tượng nổi, hai chữ này cư nhiên sẽ phun ra từ miệng y.
Ánh mắt người cá vừa chuyển, nhìn sang A Kỷ: "Không muốn ở trong ngục thì thôi, lập tức ban chết."
Ba người Lô Cẩn Viêm nghe xong, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
Người cá đứng dậy, thần sắc lãnh đạm cất bước rời đi. A Kỷ nhìn y, thấy y từng bước từng bước bước xuống, tức khắc muốn ra khỏi điện, dường như trong điện không có ai, tất thảy đều là những thi thể nằm trên đất, sự máu lạnh của y khiến trong lòng nàng dấy lên một cảm xúc vô danh, nàng nói không rõ là phẫn nộ hay thất vọng nhiều hơn, hoặc là......từ khi bắt đầu nhìn thấy y, sự đau lòng vẫn một mực quấn lấy cõi lòng nàng.
Nàng đứng dậy, sống lưng thẳng tắp nhìn thân ảnh người cá, bảo:
"Đứng lại."
Hai chữ này vừa phát ra liền khiến cho tất cả ánh mắt của những người sắc mặt trắng bệch có mặt ở đây đều rơi trên người nàng.
Trường Ý dừng bước, xoay người nhìn nàng.
A Kỷ tiến lên một bước.
Thị vệ trong điện lập ức cầm lấy cán đao, tình thế lúc này trở nên căng thẳng.
"Tất cả những người trong điện này, ngươi đều không thể giết." Nàng nói, lửa hồ trong cổ tay lại nổi lên, nàng cố gắng thôi động thuật hóa ảo của bản thân, sau lưng nàng xuất hiện bốn chiếc đuôi hồ ly màu đen.
Ba người Lô Cẩn Viêm kinh hãi, mọi người đều biết, hồ ly càng nhiều đuôi, sức mạnh càng mạnh gấp mấy bội. Bọn họ sửng sốt nhìn A Kỷ, chỉ thấy sau khi chiếc đuôi thứ tư xuất hiện, lửa hồ màu đen xung quanh nàng lập tức bùng lên, một tiếng vang khẽ, dây xích trói đôi tay nàng lúc này bị thiêu đứt.
Thị vệ trong điện tuốt đao ra khỏi vỏ, tiếng lưỡi đao rời khỏi vỏ hòa cùng với khí đen khắp điện, khiến cho trong điện thêm vài phần sát khí.
Trường Ý nhìn A Kỷ, yêu quái trước mặt này rõ ràng là một nam tử, nhưng cách hắn nói chuyện lại mang theo vài phần quen thuộc khiến y không thể bỏ qua, y chú ý nhìn hắn, cho đến đồng tử lam của bản thân bị lửa đen kia phản chiếu, giữa ánh sáng loang lỗ ấy cơ hồ nhanh chóng nhiễm thành sắc mực đen.
Cảm giác quen thuộc thoáng qua này lại đủ khiến y dừng lại, đánh giá chiếc đuôi sau lưng A Kỷ.
Bốn chiếc đuôi yêu hồ màu đen......
Y vẫn nhớ rõ, khi Kỷ Vân Hòa bị luyện thành nửa người nửa yêu, cũng có chín đuôi hồ màu đen......
"Bằng gì chứ?" Y mở miệng, nhìn A Kỷ "Ngươi bằng cái gì để lưu lại cái mạng này của ngươi?"
Thiêu đứt dây xích, lửa hồ xung quanh A Kỷ dần dần ẩn đi, nàng tiến lên trước một bước, không hề né tránh mà nhìn thẳng Trường Ý: "Bằng niềm tin của ta, cõi Bắc vốn không nên là nơi như thế." Nàng nói "Ta cũng tin tưởng, tôn chủ cõi Bắc có thể khiến cho đại quân ngự yêu sư trước trận tiền hàng phục, không phải là một vị tôn chủ hồ đồ hung ác*."
(nguyên văn 昏庸暴戾 [hôn dung bạo lệ])
Dường như bị câu nói này tác động đến kí ức nào đó, ánh mắt Trường Ý khẽ dao động.
Sau khi tự băng ấn Kỷ Vân Hòa, Trường Ý dường như băng ấn luôn kí ức về nàng, y cố ý muốn bản thân quên đi quá khứ, quên đi nàng, cũng quên đi những chuyện cùng nàng trải qua. Nhưng chỉ cần một chút rạn nứt nho nhỏ, tất cả hồi ức đều sẽ phá vỡ băng tuyết trong đầu y, từ trong hang băng xông ra, bá đạo đâm sầm vào trong não trong tim y, khiến tức thảy đều trở thành một mảng máu thịt mơ hồ.
Tựa như hiện tại.
Hai người cưỡi ngựa ở ngoài ngự yêu đài, gió tuyết đầy trời, còn có thần sắc, tư thế của nàng, tất cả đều hiện lên trong tim y.
Cách nói chuyện kiên nghị hữu lực của hồ yêu trước mặt, hệt như nàng ngày đó không hề sợ hãi đứng trước mặt một đội đại quân.
"Lô Cẩn Viêm là ngự yêu sư hàng phục của tiền trận, hắn đồng ý gia nhập cõi Bắc là vì tín nhiệm cõi Bắc. Xà yêu này, biết nỗi khổ của nhân thế, lưu lạc đến cõi Bắc, vì cõi Bắc làm việc cũng là tín nhiệm cõi Bắc, ngươi nếu giết bọn họ, chính là phụ đi sự tín nhiệm của họ, cũng phụ đi tất cả những ngự yêu sự đầu hàng cõi Bắc cùng những yêu quái lưu lạc đến đây sau lưng bọn họ. Trước kia mọi người đến cõi Bắc là vì nơi này có sự sinh tồn cùng tôn nghiêm mà bọn họ muốn có, nhưng giờ cõi Bắc chẳng khác nào một triều đình khác, mà ngươi cũng chẳng qua chỉ là một đại quốc sư khác. Được người trong thiên hạ sợ hãi cũng bị người trong thiên hạ bỏ rơi."
Lời nói của A Kỷ khiến mọi người có mặt đều chuyên chú lắng nghe, Lô Cẩn Viêm càng nghe càng liên tục gật đầu.
"Ta không tin ngươi không hiểu."
Y hiểu, chỉ là tất thảy với y mà nói, đều không còn quan trọng nữa rồi......
A Kỷ không đợi y ổn định cảm xúc trong lòng liền tiếp: "Ta thấy người cá ngươi, chắc là ở trên vị trí cao quá lâu, quên đi mục đích ban đầu rồi. Tác phong hôm nay của ngươi, e rằng không thể đối diện với những vong hồn vì cõi Bắc mà hi sinh!"
Trong đại điện, các thị vệ cũng đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều bị lời của A Kỷ làm dao động, có người to gan quay đầu nhìn Trường Ý đứng trên vị trí cao kia, hắn một mình đứng đó, chỉ nhìn hồ ly trong điện, không nói lời nào.
A Kỷ tiếp tục nói: "Hôm nay, với sức mạnh của ngươi, có thể giết ta, diệt trừ hậu hoạn. nhưng ta cũng tín nhiệm ngươi. Ta tin ngươi sẽ không giết ta."
Nàng nói xong, đứng nguyên ở đó, nhìn thẳng vào mắt Trường Ý, trong điện yên ắng hồi lâu, cơ hồ đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Người có mặt đều trầm mặc kinh ngạc, Trường Ý đột nhiên mở miệng: "Ngươi tên là gì?"
"Ta tên A Kỷ."
Ánh mắt Trường Ý chợt trống rỗng. Y xoay người rời đi, chỉ để lại giọng nói trầm thấp trong điện.
"Ngươi cùng tính mạng của bọn họ được giữ lại."
A Kỷ sửng sốt.
Trường Ý vừa rời khỏi, Lô Cẩn Viêm lập tức đứng lên, đến cả dây trói cũng không cởi liền nói với A Kỷ: "Lợi hại nha! Miệng lưỡi của ngươi thật quá lợi hại! Lão tử nghe xong cũng cho rằng người cá nếu giết chúng ta, những ngự yêu sư kia cùng yêu quái đều sẽ phản lại y vậy! Lão tử lần đầu tiên cảm thấy bản thân lại quan trọng như thế!"
Cơ Trữ cũng một mực lau mồ hôi: "Ta cũng là bị dọa chết rồi, A Kỷ ca, ngươi nói như thế vì để lưu lại hai người bọn họ, ta còn cho rằng cuối cùng người bị chém có mỗi ta đó......"
Lô Cẩn Viêm ha hả cười to, vỗ vỗ đầu Cơ Trữ: "Xem ra ngươi bị dọa thật rồi, mồ hôi ướt đẫm cả tóc."
Ba vị quản ngục cũng lập tức đứng dậy: "Ai ya! Đa tạ công tử, đa tạ công tử!"
Trong sự cảm kích của mọi người, A Kỷ lại ngây ngốc nhìn hướng Trường Ý rời đi, gãi gãi đầu.
Xà yêu nhìn nàng, cười hỏi: "Sao vây? Ân nhân cứu mạng lúc nãy còn nói chuyện lưu loát, nói đến kiên nghị hữu lực, giờ sao lại ngẩn ngơ rồi?"
A Kỷ lắc đầu cười cười: "Không có......ta chỉ là cảm thấy, để lại mạng của chúng ta, không phải vì những lời ta vừa nói......"
"Còn có thể vì gì khác sao?" Lô Cẩn Viêm nhanh miệng hỏi, "Chẳng lẽ là vì tên của ngươi sao ha ha ha ha!"
A Kỷ nghiêm túc nhìn Lô Cẩn Viêm, khẽ cười: "Đúng vậy, hình như là vì tên của ta."
Mọi người sững sờ, chỉ xem như nàng đang hồ ngôn loạn ngữ, hồ đồ mà thôi.
A Kỷ lại nhìn về hướng người cá rời khỏi, lúc này mới xoay đầu cùng mọi người ra khỏi đại điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.