11 giờ đêm, bóng tối ngập tràn khắp không gian. Mưa như trút nước, chẳng biết đã ập đến từ lúc nào, tiếng gió rít lên từng cơn như ai đang gào thét.
Trong xe của Cố Nguỵ, tôi gục đầu vào cửa, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài.
Kể từ lúc rời khỏi bệnh viện cho đến bây giờ, những lời của Hạ Tuyết nói ra vẫn cứ văng vẳng bên tai tôi. Tôi không nói gì với Cố Nguỵ, bởi lẽ khi đưa tôi đến đó hắn đã biết tất cả rồi.
Con đường suốt 7 năm tôi đã đi qua, giờ đây trở nên vô cùng xa lạ, cảm giác lạnh lẽo đến thấy xương rất nhanh đã bao phủ khắp người tôi.
Cố Nguỵ im lặng hồi lâu bấy giờ mới lên tiếng:
“Em không cần ra mặt, mọi chuyện cứ để anh và Kỳ Diêm sắp xếp.” Hắn nắm lấy hai bàn tay đang bấu chặt vào nhau của tôi, nhẹ nhàng nói: “Về thôi!.”
“Không” tôi lắc đầu, “Cố Nguỵ, anh cứ cho xe chạy đi.”
Do mưa lớn nên xe cộ trên đường qua lại cũng thưa thớt hơn, đèn đường dưới làn nước mưa phút chốc trở nên hư ảo.
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà đã gắn bó với tôi suốt 7 năm. Kể ra, từ khi ly hôn với Sở Đông Quân tôi chưa một lần quay lại đây. Nhưng bây giờ, Zi và Bo của tôi đang ở bên trong, còn Sở Đông Quân, tôi muốn nghe tất cả từ chính miệng của anh.…cho dù đó là lời nói dối, tôi cũng rất muốn nghe.
“Trong xe không có ô.” Vừa nói hắn vừa tháo chiếc dây an toàn, “Em ngồi yên đây đi, anh chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ngoai-tinh/454266/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.