“Thanh!” Cố Nguỵ bỏ súng xuống, chạy về phía tôi.
Ngay khi hắn vừa định chạm vào thì tôi vô thức vung tay, hất mạnh tay của hắn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi nhìn người trước mặt
“Đừng….đừng động vào tôi!” Tôi gằn lên từng chữ.
“Thanh, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì!” Cố Nguỵ lo lắng nhìn tôi.
Mưa như chút nước, không biết có phải do bị nước mưa tạt vào hay chính vì khóc quá nhiều mà hai mắt tôi trở lên đau rát.
Tôi không nghe thấy tiếng của hắn, bên tai lúc này chỉ còn âm thanh của xe cảnh sát, tiếng còi cấp cứu, sau đó là tiếng chân dồn dập vang lên từ bậc thang.
Cảnh sát ư? Đến cuối cùng thì họ đến đây để làm gì?
Cả người tôi cứng đờ, bất động nhìn đám người bế Zi ra khỏi tay tôi….Sở Đông Quân cũng được đám người đó đưa đi.
Cơn mưa mỗi lúc một lớn. Nhưng tia sét thi nhau phá tan bầu trời hòa cùng tiếng sấp vang lên khiến người ta inh tai nhức óc.
Tôi lảo đảo đứng dậy, vô thức đuổi theo hình bóng của Zi và anh.
Được hai bước cả người ngã xuống. Khi tôi còn tưởng bản thân cứ vậy mà tiếp đất thì cơ thể được một lực đỡ lấy kéo ngược lại về phía sau.
“…Bỏ ra!” Tôi đẩy mạnh hắn, loạng choạng lùi lại về phía sau.
Cố Nguỵ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn người con gái trước mặt đang sợ hãi nhìn mình, trong lòng vô cùng đau đớn. “Tha….”
“ĐỪNG GỌI TÊN TÔI BẰNG GIỌNG NÓI BẨN THỈU CỦA ANH!” Tôi gào lên, ôm đầu ngồi sụp xuống “Tên khốn….Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ngoai-tinh/454252/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.