Trong đêm, một chiếc xe Benz đen chạy với tốc độ cao từ ngoại thành trở về thành phố. Tiếng gió lớn ù ù cũng không át nổi tiếng động cơ xe.
Đến cổng biệt thự, khi thấy xe chuyển động chậm dần để đi lên dốc, tôi không nghĩ gì nhiều, trực tiếp mở cửa xe bước xuống. Thấy cửa xe đột nhiên mở ra, Cố Nguỵ giật mình, chưa kịp nói gì đã thấy tôi khập khiễng chạy vào trong. Hắn dừng xe, theo ngay sau.
“Thanh….Cậu Cố Nguỵ ” Dì Giang đang đứng ngồi không yên, hai tay cầm chặt điện thoại, vừa thấy xe của Cố Nguỵ về, liền vội vã chạy ra từ của lớn.
“Zi…con bé đâu rồi….đã tìm thấy nó chưa.” Tôi nắm chặt lấy tay Dì Giang, miệng đắng ngắt, lời nói cũng trở nên không rõ ràng.
“Thanh à…cháu bình tĩnh lại được không…cháu như vậy…Dì không còn mặt mũi nào mà đối diện với cháu nữa…là Dì trông không cẩn thận nên để lạc đứa nhỏ” giọng Dì nghẹn hẳn đi, khuôn mặt đã đẫm nước mắt.1
“Dì Giang, rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này? Dì đã báo cảnh sát chưa?” Cố Nguỵ đỡ lấy tôi. Thấy người con gái đang lo lắng đến mức đứng không vững khiến ngực hắn thắt lại, trái tim như bị ai đó đem ra nhào nặn.
“Bo muốn ăn chè đậu đỏ…nhưng trong tủ lại hết nguyên liệu nên tôi dẫn hai đứa đến siêu thị….chỉ mới quay ra lấy túi thạch thôi….tôi không ngờ đã lạc mất….”
“Bo…thằng bé….thằng bé đâu rồi” Tôi vội cắt ngang
Phải rồi, còn Bo, thằng bé đi cũng đi cùng, sao tôi có thể quên mất điều đó….rốt cuộc tôi đang làm mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ngoai-tinh/454246/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.