Ánh sáng mờ mờ đập vào mắt khiến tôi nheo mắt đi.
Cảm nhận một cánh tay ôm chặt lấy mình, tôi khó chịu sờ vào định hất ra.... tôi sờ thấy một chiếc đồng hồ.....Oang….. Một tiếng vang lên trong lòng tôi, chồng tôi không có thói quen đeo đồng hồ.
Tôi vội vàng mở mắt, đập vào mắt tôi là khung rèm cửa sổ đang bay nhè nhẹ màu xanh da trời, tường xung quanh màu xám, rất nổi bật, nhưng đây không phải nhà tôi, cũng không phải là nhà Cẩn Mai!
Tôi không dám quay người lại, tự nhiên tôi thấy bản thân thật đáng khinh bỉ, tôi hận bản thân.... Tuy đã cố kiềm nén nhưng vai tôi vẫn run lên
“Tiểu Thanh....đừng khóc’' giọng nói vang lên bên tai, bàn tay kia ôm chặt tôi hơn.
Tôi đờ người đi....tôi quay mặt lại...Trí nhớ tối qua như một thước phim chạy qua đầu tôi.
....Hôm qua..............................
Quán Bar với những tiếng nhạc tiếng hò hét, ánh đèn sáng lập lòe làm lòng tôi cũng thấy dễ chịu hơn, ít ra dễ chịu hơn khi một mình.
Tôi chọn một chỗ cạnh bồi bàn, gọi vài ly rượu. Cũng không nhớ là loại nặng hay nhẹ chỉ thấy uống vào lòng lạnh lẽo của tôi ấm lên lạ thường...
“Ôi phải Thanh không vậy” một bóng người đi về phía này
Tôi mờ mờ nhìn người kia,
“Chào trưởng phòng Tân, xem ra anh rảnh rỗi nhỉ?” Tôi cười hỏi anh ta.
“Vì công việc nên tìm đến đây giải khuây thôi…” anh ta cười nói
“Vậy à, anh đi cùng bạn gái hả....” tôi hỏi bừa
“Tôi đi cùng môt người bạn, cậu ta ở đằng kia cơ, cô có muốn đến đo góp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ngoai-tinh/454208/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.