Châu Châu dọn đến cung điện mới, nhưng mấy hạt giống trước kia còn gieo ở tiểu viện nhỉ vẫn khiến nàng nhớ nhung, nên cố ý đào toàn bộ lên, dời đến khoảng đất trống ở cung điện mới, mỗi ngày tiếp tục tưới nước, mong ngóng chúng lớn lên.
Cung điện mới này tên gọi Bồ Hà điện, diện tích tuy không lớn nhưng để cho Châu Châu cùng Lý Bảo Chương trụ lại vẫn tính là rộng rãi. Bồ Hà điện còn được phân đến phân hai cung nữ, hai thái giám. Hai cung nữ một người trên Hương Liễu, người còn lại gọi Thủy Liên, hai nàng đều lớn hơn Châu Châu hai tuổi. Mà hai tiểu thái giám, một người tren Vi An, người tên Hứa Xa, hai người cùng tuổi với Châu Châu.
Bỗng nhiên trở thành Châu phu nhân, việc ăn, mặc, ở, đi lại của Châu Châu đều tốt hơn.
Nàng nghe Vi An nói, hiện tại Lý Bảo Chương trong cung là người có vị trí rất cao, đa phần đều phải kính Lý Bảo Chương một phân.
Châu Châu cảm thấy số mệnh thế gian này tạo ra đúng thật quá kì quái, mới nửa năm trước đây, Lý Bảo Chương còn bị kia Lương đế đánh đến hơi thở thoi thóp, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương gia, hiện tại lại thanh vân thẳng thượng, còn nàng, hơn nửa năm trước còn quỳ gối ở trên chợ, chờ người ta đến mua, hiện tại lại là Châu phu nhân gì đó, thậm chí còn gặp qua Hoàng Thượng.
Lý Bảo Chương hiện tại so lúc trước trở về càng trễ hơn, Châu Châu thường thường là ngủ được một nửa lại bị Lý Bảo Chương trở về làm tỉnh giấc.
Nàng xoa mắt, từ khe hở giữa các ngón tay nhìn được thân ảnh một người: “Ca ca, ngươi đã trở lại rồi?”
Lý Bảo Chương đem áo choàng gỡ xuống, treo tới một bên, hắn nhìn Châu Châu vừa bị hắn đánh thức, ngẫm một hồi: “Hiện tại nơi này phòng trống nhiều, về sau chúng ta hay là tách ra ngủ, đỡ phải đánh thức ngươi giữa chừng.”
Châu Châu suy nghĩ một hồi, hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, thân thể Lý Bảo Chương cũng theo đó mà lạnh dần, buổi tối lúc ôm hắn ngủ so với ôm một tảng băng cũng không khác nhau mấy, nếu vậy: "Cũng được.", Châu Châu đáp lời, một chút do dự cũng không xuất hiện.
Lý Bảo Chương thấy thế, lại nhíu mày, sắc mặt âm trầm:“Xem ngươi đáp ứng đến sảng khoái như vậy.”
Châu Châu chớp chớp mắt, hắn sao lại tức giận rồi? Nàng lại ngẫm nghĩ, miễn cưỡng chui ra từ trong chăn, ngồi dậy, hôn một cái trên má Lý Bảo Chương. Quả nhiên, lập tức mặt hắn liền ửng đỏ, nửa xấu hổ, nửa bực mình, Lý Bảo Chương vừa lấy tay chùi mặt, vừa trừng Châu Châu: “Thật là không biết xấu hổ!”
Châu Châu hơn nửa năm nay đều nghe mấy câu như vậy, lỗ tai cũn đóng kén luôn, sớm sinh miễn dịch.
Lý Bảo Chương trước khi quay đi tắm gội vẫn trừng Châu Châu thêm một lần nữa, Châu Châu lanh lẹ chui vào trong chăn, đến lúc Lý Bảo Chương trở lại, nàng đang trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh mà ngủ. Ban đầu mùa hè là Châu Châu mạnh mẽ ôm Lý Bảo Chương ngủ, hiện tại biến thành Lý Bảo Chương đem tiểu bếp lò Châu Châu kéo vào trong lòng ngực ngủ.
Châu Châu run run nhẹ, mắt nhắm nhưng thân thể lại cố gắng tìm một chỗ thoải mái ở trong lòng Lý Bảo Chương.
Hôm sau, lúc Châu Châu thức giấc, Lý Bảo Chương đã sớm không thấy bóng dáng.
Ban ngày, việc Châu Châu phải làm chính là đi xem các hạt giống nàng gieo, chỉ là nàng mỗi ngày tưới nước, cũng mãi chưa thấy có mầm xanh xuất hiện. Hương Liễu ngồi xổm bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Châu phu nhân, mấy cái hạt này có phải bị nước úng hư rồi hay không?”
Châu Châu ngây người đôi chút: "Ta tưới nước quá nhiều sao?”
Hương Liễu ngưng một chút: “Nô tài đến chỗ mấy thợ trồng hoa của Ngự Hoa Viên in chút hạt giống, rồi ta trồng ngay bên cạnh này, nhưng mỗi ngày tưới nước ít hơn một lượng, thử xem có thể nảy mầm không nhé."
Sau khi Hương Liễu rời khỏi, Châu Châu một mình ngồi giữa khoảng đất trống, cứ ngồi xổm ở đó như vậy, liền cảm thấy hơi khát nước, quyết định quay về phòng uống nước. Nào biết thời điểm đi ngang qua núi giả, đột nhiên bị một bàn tay kéo đi vào.
Châu Châu lập tức sợ tới mức thét chói tai, chỉ là thanh âm còn chưa kịp phát, đã bị bịt kín miệng.
“Không được hét.”
Núi giả đen như mực, tầm nhìn thập phần thấp, nhưng Châu Châu từ giọng nói của đối phương đã đoán ra hắn là ai.
Cư nhiên lại là Lương Thiệu Ngôn.
Nàng rất lâu không gặp Lương Thiệu ngôn, vốn tưởng rằng hắn đối với mình mất hứng thú, nào biết hôm nay đột nhiên xuất hiện.
Lương Thiệu Ngôn đem Châu Châu đè ở bên trong núi giả, một tay bưng kín miệng Châu Châu, một bàn tay khác lại bắt lấy hai tay Châu Châu.
Hắn nhìn Châu Châu, nặng nề hừ một tiếng: “Tiểu hồ ly, ngươi hiện tại có phải thật sự sống quá thoải mái hay không a?”
Bởi vì lúc trước Lương Thiệu Ngôn lén phái người đem thức ăn cho Châu Châu, bị Hoàng Hậu phát hiện. Hoàng Hậu vốn đang cảm thấy lần đó trên đại điện Lương Thiệu Ngôn thay Châu Châu cầu tình là việc cực kì không thích hợp, rồi sau đó lại phát hiện Lương Thiệu Ngôn còn lén cho người mang thức ăn, liền giáo huấn Lương Thiệu Ngôn một trận, thậm chí đem mấy nô tài hầu hạ bên cạnh hắn thay đổi toàn bộ.
Nên hiện tại dù hắn có làm ra chuyện gì lớn bé đều hội báo cho Hoàng Hậu, khiến hắn thập phần mất tự do.
Sau một khoảng thời gian khá lâu bị quản thúc, Lương Thiệu Ngôn phải nói là thật vất vả mới tìm được cơ hội đánh lừa đám người đó mà chạy tới Bồ Hà điện.
Châu Châu không rõ nguyên do nhìn Lương Thiệu Ngôn, nàng dùng sức muốn thoát khỏi đối phương, tuy nàng bằng tuổi hắn ta, nhưng dù gì hắn vẫn là nam tử, gần đây còn theo Đại tướng quân học tập võ nghệ, sức lực càng so với trước kia lớn hơn không ít.
Kỳ thật, hiện tại Châu Châu vẫn có chút giống mấy nha đầu miệng còn hôi sữa, đẹp mong manh đến mức làm người ta thương cảmn không nỡ làm đau, nhưng Lương Thiệu Ngôn là ai chứ?
Hắn từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có đồ vật hắn muốn mà không chiếm được đồ vật.
Nhưng với Châu Châu, hắn năm lần bảy lượt mà nỗ lực, nhưng đối phương vẫn không thể thành người của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]