Huỳnh mỹ nhân thở dài: "Ngươi cũng quá cuẩn, vì một nữ nhân lại bạo gan đi chọc Hoàng Thượng không cao hứng, nếu không phải Hoàng Thượng có thiện tâm, bằng không ngươi đang sống sờ sờ đã bị đánh chết."
Nàng sóng mắt vừa chuyển: "Nếu không ngươi đến ta nơi này đảm đương đi? Hiện nay thái giám trong viện ta toàn đầu gỗ, một câu nói phải thẳng ra từng chữ bọn họ mới nghe hiểu được."
Lý Bảo Chương quỳ xuống: "Nô tài không dám hy vọng xa vời đến bên cạnh nương nương làm việc, nô tài có thể nhặt về một cái mạng này đã là vạn hạnh."
Hắn lại nói: "Hoàng Thượng chỉ sợ cũng không muốn nhìn thấy nô tài, nếu nô tài ở nơi nàu của nương nương, chỉ sợ làm hỏng tâm tình Hoàng Thượng tâm tình, làm ảnh hưởng đến cả nương nương."
Một câu này của hắn vậy nhưng thật ra đang nhắc nhở Huỳnh mỹ nhân.
Lúc trước Lý Bảo Chương nháo đến khó coi như vậy, chọc Lương đế chán ghét, Lưu Khánh mới tới kia ngu dốt như thế, mà hắn cũng không muốn triệu Lý Bảo Chương về, trong lòng hơn phân nửa vẫn là tức giận.
Một tên nô tào vốn đang trung thành và tận tâm lại chỉ vì một nữ nhân cùng hắn nháo, Lương đế có thể không tức giận sao.
Nếu nàng đem Lý Bảo Chương điều đến bên người dùng, khó bảo đảm việc Lương đế thấy Lý Bảo Chương lại không nhịn được tức giận.
Huỳnh mỹ nhân tưởng tượng đến đó, liền ngưng luôn suy nghĩ muốn dùng Lý Bảo Chương.
Lý Bảo Chương lại đi theo Bạch thái y tới thỉnh mạch, nàng cũng quyền đương nhìn không thấy đối phương, hiện tại bụng nàng hoài long thai, nếu thật là hoàng tử, liền có thể thanh vân thẳng thượng, vị phân có thể tấn vài cấp.
Châu Châu này mấy tháng này đều ngốc trong viện Lý Bảo Chương, Lý Bảo Chương không biết từ nơi nào lộng hảo chút sách trở về, hắn mỗi ngày vào buổi tối đều sẽ khêu đèn đọc, Châu Châu ban ngày lấy tới xem, phát hiện nội dung trong mấy cuốn sách đó vừa tối nghĩa lại khó hiểu, phi nàng có thể sở đọc hiểu.
Châu Châu nhàn rỗi nhàm chán, liền chậm rãi trang trí lại cái viện nhỏ này, nàng nhờ Lý Bảo Chương mang chút hạt giống hoa trở về. Lý Bảo Chương không chỉ có mang theo hạt giống hoa còn mang theo chút hạt giống trái cây về nữa, Châu Châu trồng chúng trong phần đất trống của viện, ngày ngày tưới nước, chờ hạt giống nảy mầm thành cây.
Châu Châu lúc ở trong sân, thấy hồ ly trắng của Lương Thiệu Ngôn chạy trốn ở nơi đó rất nhiều lần, không nghĩ tới mấy tháng, nó vẫn chưa bị trong cung người bắt được.
Bây giờ bộ lông trắng của nó đã ô uế ít nhiều, cũng gầy xuống một vòng, cái bụng hóp lại, dường như đã khá lâu chưa được ăn no.
Châu Châu thấy nó so với trước đây chật vật không biết thêm bao nhiêu lần, nàng lấy chút bánh còn sót lại ném cho nó. Hồ ly trắng vội ngậm lấy rồi trốn mất dạng.
Con hồ ly trăngd kia có vẻ rất có linh tính, từ sau lần đó cứ cách 5 ngày mỗi lần sẽ tới chỗ Châu Châu "đòi" đồ ăn, còn việc Châu Châu cho nó ăn cái gì nó hoàn toàn chẳng để tâm, cứ đưa đến nó sẽ ngậm rồi chạy đi.
Nó không quấn người làm Châu Châu cảm thấy cực kì vui vẻ, bởi vì trong thâm tam nàng vẫn sợ con hồ ly trắng đó.
Nhưng không nghĩ tới, một ngày nọ, vào đêm khuya hồ ly lại chạy đến sân viện của Lý Bảo Chương, vừa kêu vừa dùng móng vuốt cào cửa, đánh thức Lý Bảo Chương cùng Châu Châu khỏi giấc ngủ say.
Lý Bảo Chương nghe được, liền xuống giường đi lấy cầm gậy gộc, Châu Châu vội vàng ngăn cản: "Ca ca, hồ ly kia chỉ muốn kiếm ăn, đừng đánh nó."
Lý Bảo Chương ánh mắt cổ quái mà nhìn lướt qua Châu Châu: "Ngươi có phải ngày thường hay cho nó ăn đúng không?"
Châu Châu chớp chớp mắt, không hé răng.
Lý Bảo Chương trừng mắt nhìn Châu Châu một cái: "Ngươi ở trong phòng ngốc lăng đi, đừng ra ngoài.."
Lý Bảo Chương vừa mở ra cửa, hồ ly kia "Vèo" một cái chạy tới đất trống trong viện, ánh mắt cảnh giác mà nhìn chằm chằm Lý Bảo Chương. Lý Bảo Chương cầm gậy gộc đang muốn đi ra ngoài, Châu Châu đột nhiên nói: "Chân nó hình như bị thương."
Hồ ly trắng cách bọn họ rất xa, đi lại chi gian, sau lưng có vẻ hơi mất tự nhiên. Lý Bảo Chương nhìn kỹ, giống như nhìn đến sau lưng nó, nơi đó có vết máu. Hắn lại suy nghĩ, cầm đồ ăn đứng từ xa ném cho hồ ly, hồ ly cắn lấy, vội vàng khập khiễng mà chạy đi rồi.
Lý Bảo Chương nhìn nó chạy đi khuất, lại không lập tức trở về phòng, mà nhìn về phương hướng ban nãy hồ ly chạy đi. Châu Châu bước chân ra cửa, nhìn Lý Bảo Chương, nhỏ giọng mà nói: "Không trở lại ngủ sao?"
"Ngươi hẳn là cho nó ăn khá nhiều lần?" Lý Bảo Chương nói bất thình lình.
Châu Châu ngô một tiếng, chỉ có thể thừa nhận: "Ta thấy nó rất đáng thương."
"Về sau không cần cho nữa." Lý Bảo Chương đem gậy gộc ném qua một phía, quay trở về phòng, đem cửa đóng lại.
"Vì sao?" Châu Châu khó hiểu nhìn Lý Bảo Chương.
"Phiền toái."
Lý Bảo Chương nói xong câu đó liền không chịu nói tiếp, sau khi trở lại trên giường, Châu Châu nghĩ đến vết thương của hồ ly, không thể ngủ, lại nghĩ đến Lý Bảo Chương còn không cho mình chăm nó, liền trộm nói thầm Lý Bảo Chương tên lòng dạ sắt đá, nhưng không nghĩ tới bị tên tai thính- Lý Bảo Chương nghe được. Hắn đột nhiên mở mắt ra, còn hơi hơi ngồi dậy nhìn chằm chằm Châu Châu: "Lòng dạ ta sắt đá?"
Châu Châu a một tiếng, hướng trong chăn co rụt lại, nhỏ giọng đáp: "Không có."
Lý Bảo Chương đem tay mình nhét vào chăn, mùa hè tay hắn đã lạnh cóng, không cần bàn đến cuối mùa thu như bây giờ, Châu Châu bị tay hắn chạm vào một cái, lạnh đến run khẽ: "Tay lạnh quá."
"Còn có thể lạnh hơn." Lý Bảo Chương cúi đầu nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Hắn đối nàng tốt như vậy, nàng cư nhiên nói hắn lòng dạ sắt đá, hắn dưỡng một mình nàng đã đủ mệt mỏi, dựa vào cái gì còn muốn lại dưỡng một con hồ ly không quen biết.
Châu Châu hét lên một nửa liền ngưng lại. Thân thể nàng trên giường xoắn đi xoắn lại, giống như một con bạch xà xuyên y phục. Hơn nửa ngày, nàng mới khó khăn thốt ra một câu: "Ta không bao giờ nói."
Lý Bảo Chương bắt tay thu trở về, lại nhéo mặt nàng một phen, lúc này hắn tay đã ấm: "Lại nói ta nói bậy, không tha cho ngươi."
Hắn thu hồi tay liền một lần nữa nằm xuống, không bao lâu, liền cảm giác có cái thân thể chậm rãi đến gần rồi chính mình.
Hắn không nhúc nhích, mặc đối phương chậm rãi dịch đến trong lòng ngực mình tìm chỗ ngủ, chờ lúc nàng nằm ổn, hắn mới nhẹ nhàng dịch người đi, lời nói lạnh tựa băng:: "Tối nay không được ôm ta ngủ."
Thời điểm long thai trong bụng Huỳnh mỹ nhân đã được ba tháng ba tháng, kinh thành đã xảy ra chuyện.
Mới đầu là một ít người bán gia cầm nhỏ bị bệnh, nhưng sau đó số người bị lây nhiẽm đột nhiên tăng cao, ngày càng nhiều người mắc. Ngoài cung xảy ra việc này làm Lương đế không thể không chú ý.
Hắn giao trách nhiệm cho người của Thái Y Viện đi điều tra rõ nguyên nhân dịch bệnh, nhưng Thái Y Viện đã hết một tháng cũng không điều tra rõ, mà ngoài cung người chết càng ngày càng nhiều, nghe nói đến bãi tha ma cũng không thể chôn được. Ngoài cung đã chết nhiều người như vậy, làm cho các vị chủ tử trong cung cũng khủng hoảng không kém, Hoàng Hậu mỗi ngày đều bị người đến thỉnh an phát phiền não.
Nhưng không nghĩ tới trong cung người đầu tiên nhiễm bệnh lại chính là Lương đế.
Lương đế đêm qua còn cùng một phi tần triền miên một phen, hôm sau liền phát hiện thân thể có chút không khoẻ, hắn cảm thấy trán rất nóng, đôi khi còn ho khan. Lưu Khánh hầu hạ hắn lập tức thỉnh Trần thái y của Thái Y Viện tới.
Trần thái y quỳ trên mặt đất bắt mạch cho Lương đế bắt mạch, càng làm, mồ hôi túa ra càng bạo. Rõ ràng đang cuối mùa thu, hắn lại mồ hôi như thể trong mùa hạ.
Lương đế ngồi ở mép giường, cầm khăn lụa màu vàng che miệng, hắn nhìn phản ứng của Trần thái y, ho khan vài tiếng, ánh mắt dần dần có biến hóa: "Trần thái y, trẫm là bệnh gì?"
Trần thái y bắt tay thu hồi tới, quỳ trên mặt đất thân thể lảo đảo lắc lư: "Vi thần vô dụng, không thể tìm ra."
Lương đế cười gượng một tiếng: "Như thế nào? Ngươi đường đường là người đứng đầu Thái Y Viện, nhưng lại không thể tra ra bệnh sao? Ngươi thành thật cùng trẫm nói, trẫm là bệnh gì?"
Khuôn mặt Trần thái y sầu đến có thể nhỏ nước, thân thể hắn đều phải dán trên mặt đất: "Vi thần...... Vi thần......"
"Trần Xương Hoành!" Lương đế thanh âm sậu lãnh: "Ngươi nếu không nói thật, vậy ngươi liền sớm một chút đi xuống hầu hạ Thái Hậu."
Thái Hậu mười năm trước đã đi rồi.
Trần thái y thân thể run đến giống như cái sàng, thanh âm run rẩy, "Hoàng Thượng chứng bệnh của nguồ có vài phần giống với.... ôn dịch ngoài hoàng cung." Hắn nói xong vội vàng khái ngẩng đầu lên: "Vi thần đáng chết, vi thần y thuật không tinh, có lẽ phán đoán sai lầm. Hoàng Thượng có thể triệu tới các thái y khác ở Thái Y Viện......"
Hắn lời nói chưa nói xong, Lương đế đã đánh gãy: "Đủ rồi!"
Lương đế hai mắt chuyển vì xích hồng sắc, hắn đem khăn lụa màu vàng gắt gao nắm trong tay, chớp mắt nhìn về phía Lưu Khánh đang đứng ở một bên: "Ngươi đi đem toàn bộ thái y trong Thái Y Viện tới đây cho ta."
Nhiên không thành, sau khi các thái y lần lượt bắt mạch cho Lương đế, toàn bộ quỳ gối trên mặt đất, sợ hãi không dám lên tiếng. Ngực Lương đế phập phồng rất nhanh, hắn căm tức nhìn thái y đang quỳ đầy đất: "Các ngươi là xác định trẫm nhiễm ôn dịch?"
Các thái y không dám nói lời nào, chỉ là hận không thể đem thân thể hoàn toàn dán trên mặt đất.
Lương đế suy nghĩ vừa chuyển, nghĩ đến việc đêm qua vừa sủng hạnh phi tần, lập tức kêu Lưu Khánh đem kia phi tần đến, nhưng phi tần kia cũng gặp tình huống tương tự.
Lương đế trong lòng không yên lòng, lại tìm cái cung điện đem kia phi tần nhốt lại, khi mặt trời lặn, phi tần đó cũng xuất hiện triệu chứng nóng lên và ho khan.
Lương đế sau khi biết được, trong lòng chợt lạnh, mà hắn tuy có tâm phát hỏa, nhưng cả người cơ bắp đau nhức, bất quá mới ngắn ngủn mấy ngày, hắn đến giường cũng không thể xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]