Edit: xiaoyuming
Nhưng lúc này, Lý Bảo Chương vẫn cố chấp bò về phía trước, dùng tay ôm chặt chân Lương đế, sắc mặt hắn đã tái nhợt, trắng xanh: “Hoàng Thượng, Châu Châu nàng cái gì cũng không biết, cầu Hoàng Thượng tha cho nàng ấy một mạng.”
Lý Bảo Chương hầu hạ Lương đế lâu như vậy, nơi nào không hiểu tâm tư Lương đế lúc này. Nếu là Ngọc Thịnh công chúa thật sự chứng minh được người nàng ta thích là Châu Châu, vậy Châu Châu căn bản sống không đến ngày mai. Lương đế có lẽ sẽ đau lòng nữ nhi của mình, nhưng hắn sẽ tuyệt đối sẽ không bỏ qua người mà hắn cho rằng đã đi dụ dỗ nữ nhi của hắn.
Châu Châu thấy thế, vừa định động, lại bị Ngọc Thịnh công chúa bên cạnh bắt được. Ngọc Thịnh công chúa nhìn Châu Châu, biểu tình cứng đờ, tay nàng nắm chặt đến nỗi Châu Châu sinh đau
Lương đế hơi híp híp mắt, lúc này cửa điện mở ra, mấy tên thái giám bước vào. Lương đế không nhìn qua Lý Bảo Chương đang nằm trên đất van xin, chỉ lạnh lùng nói: “Đem Lý Bảo Chương kéo xuống, đánh!”
Mấy thái giám đều kinh ngạc một chút, trong đó có cái thái giám lớn mật hỏi một câu: “Hoàng Thượng, đánh bao nhiêu bản tử?”
“Trẫm không kêu ngừng, cứ đánh tiếp.” Lương đế rũ mắt nhìn xuống Lý Bảo Chương, bất quá chỉ là một cái nô tài, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến quyền uy của hắn. Bất quá chẳng qua là xả thân đã cứu hắn một lần, hiện tại đem sự việc lần này xem như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-mi-hoan/2024376/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.