Mạc Hy à, đã một năm rồi, một năm rồi trên thế gian này không có bóng dáng một cô nương dịu dàng yêu kiều, cô nương ta yêu nhất.
Nàng thực sự rất nhẫn tâm, nàng bắt ta phải gánh chịu nỗi đau ấy lần thứ hai. Nàng ở trong lòng của ta thật yên bình, ta có cảm giác nàng chỉ đang ngủ một giấc, nhưng lại là giấc ngủ ngàn thu.
Ta mệt mỏi, ta bất lực, giây phút đó ta thực sự muốn buông bỏ tất cả để đi theo nàng, nhưng rồi một thị vệ ôm Doãn Chân đến trước mặt của ta. Doãn Khởi thật ra không hề xuống tay với nó, nó nhìn ta rồi mỉm cười.
Nếu bây giờ cả ta cũng không còn thì ai sẽ chăm sóc cho Doãn Chân, nó chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp, ta không thể bỏ mặc nó được. Ta phải sống, phải chăm sóc bảo vệ cho con trai của nàng, Doãn Chân trở thành lí do duy nhất ta còn sống đến tận bây giờ.
Nàng đi rồi thế gian này trở nên lạnh lẽo, hiu quạnh đến đáng sợ.
Doãn Chân ngày càng trưởng thành, càng tò mò hiếu động hơn. Nó rất hay hỏi ta về nàng, ta muốn kể rất nhiều chuyện về nàng cho nó nghe, nhưng khi vừa nhắc đến tên nàng tim ta nơi ấy đau nhói. Ta muốn nói nhưng âm thanh lại mắc nghẹn ở cổ họng, không thể nào cất lên thành tiếng được, nàng là một nỗi đau không nói lên thành lời trong lòng ta.
Thời gian trôi qua, những tưởng ta sẽ dần quên được nàng nhưng bóng hình của nàng lại càng ngày càng khắc sâu trong tâm trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-mau-nghi-thien-ha/732945/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.