- Thái tử phi, Tần vương muốn gặp người.
- Tần vương gặp ta để làm gì?
- Nô tì cũng không biết.
- Bảo với ngài ấy ta rất mệt không muốn gặp ai hết.
Mạc Hy khẽ gập quyển sách lại, đến giờ nàng vẫn thấy tim mình đập rất nhanh. Nàng tự cười bản thân mình, nàng có gì phải sợ hãi trốn tránh, người sai là chàng, phụ bạc là chàng. Tại sao nàng phải lẩn tránh chàng như một kẻ hèn nhát như vậy. Nàng đáng lẽ ra phải cao ngạo lạnh lùng đứng trước mặt chàng, nhưng nàng biết bản thân mình không đủ dũng khí.
- Chẳng phải nàng luôn chờ đợi Tần vương sao? Sao lại không gặp.
Doãn Khởi nói nhưng không nhìn nàng, chàng vẫn đang xem mấy tập tấu chương.
- Ta và ngài ấy vốn không có gì để nói.
- Nàng việc gì phải sợ, ta không sao, nàng cứ đi gặp Tần vương đi.
- Doãn Khởi, ta về trước.
Doãn Khởi nói đúng, nàng có gì mà phải sợ, trong chuyện này nàng không hề sai. Trở về phòng Mạc Hy tìm chiếc hộp mà nàng cất giấu, là cây sáo mà trước kia Doãn Khải đã tặng cho nàng. Nàng luôn giữ nó bên mình, nâng niu như báu vậy, nhưng thứ này vốn không thuộc về mình. Nàng đóng chiếc hộp này rồi sai người mang đến phủ Tần vương.
- Nhớ là phải đưa tận tay Tần vương, nói là quà mừng đám cưới của thái tử phi.
Vị công công theo đúng như lời của thái tử phi đem quà mừng đến tận trước mặt Tần vương, không hiểu chỉ là một cây sáo mà khiến Tần vương thất thần một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-mau-nghi-thien-ha/732931/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.