13
Gần cuối năm, công chúa đến ngày sinh nở.
Mấy ngày trước khi sinh, bà ta đã dặn đi dặn lại phụ thân nhất định phải buông công việc về nhà trông chừng bà ta.
Bà ta khóc lóv trong lòng phụ thân, mãi đến khi phụ thân đồng ý, bà ta mới cười một tiếng.
Nhưng đến ngày sinh, bà ta đau đến không thể đứng thẳng, suýt nữa ngất đi, phụ thân ta cũng chẳng trở về.
Không chỉ không trở về, trong phòng, ngay cả một người giúp việc cũng không có.
Bà cuộn mình ở dưới khuê phòng đau khổ rên rỉ: "Người đâu! Người đâu!"
Cả phủ giống như bỏ hoang, không có ai ở, chỉ có mình ta.
Xung quanh quanh quẩn tiếng khóc của bà ta, ta nhắm mắt lại đi dọc qua hành lang gấp khúc cảm thụ tiếng khóc nức nở trong đó, cảm giác vui mừng hạnh phúc.
Ta đẩy cửa đi vào, trên mặt bày ra dáng vẻ lo lắng hoảng sợ, "Công chúa, người làm sao vậy."
Bà ta nhìn thấy ta, giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng bò tới, bắt lấy chân của ta, đầu đầy mồ hôi gian nan nói: "Nhanh đi, nhanh đi gọi người đến!"
Ta khóc huhu:
"Trong phủ không có ai, những tỳ nữ người mới đổi, bọn họ đều chạy hết rồi, con ngăn bọn họ không nổi, con nghe thấy các nàng cùng một nam nhân nói chuyện, nam nhân đó hình như có quan hệ gì với Bích Lan, nhưng con nghe không rõ, thị vệ trong phủ cũng đều bị điều đi..."
Bích Lan nào có nam nhân nào, người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-mach-thuong-hoa-khai/3123684/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.